Ma khí lan tràn trên bầu trời, Thất Vương Điện đứng trên không, sắc mặt lạnh
tanh nhìn xuống trận pháp khổng lồ phía dưới.
– Càn Khôn Cổ Trận…tiểu tử này thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Hắn nhìn trận pháp quen thuộc đó chỉ cười khảy. Hắn từ thời Viễn Cổ đã được
đích thân lĩnh giáo sự lợi hại của trận pháp này, nhưng lúc đó trận pháp nằm
trong tay Phù Tổ, năm đó không biết có bao nhiêu dị ma đã bỏ mạng bởi nó.
– Ngũ Vương nghe lệnh, xâm thực trận pháp cho ta!
Thất Vương Điện phẩy tay, cười khảy nói. Càn Khôn Cổ Trận tuy uy danh hiển
hách nhưng rõ ràng Lâm Động lúc này chưa nắm bắt được hoàn toàn, cộng với thực
lực hắn còn kém xa Phù Tổ, sao có thể khiến hắn dè chừng được?
– Rõ!
Năm tên Dị Ma Vương đang suy trì quầng ma khí lập tức đáp lời, rồi ma khí cuộn
trào ập xuống Càn Khôn Cổ Trận. Ma khí không ngừng bị Càn Khôn Cổ Trận tịnh
hóa, nhưng ngay sau đó lại có nhiều ma khí hơn trào lên không ngừng tiêu hao
sức mạnh của Càn Khôn Cổ Trận.
Thất Vương Điện ngồi khoanh chân trên không, ánh mắt lạnh lùng nhìn, biểu hiện
của Lâm Động càng bất phàm, sát ý trong hắn càng thêm đậm đặc. Cuộc giao đấu
hôm nay đã cho hắn thấy sự lợi hại của Lâm Động, nếu cứ để Lâm Động trưởng
thành tiếp thì e là sau này hắn còn khó đối phó hơn Bát Chủ Viễn Cổ.
Loại địch nhân tiềm tại này, giải quyết càng nhanh càng tốt.
– Ta muốn xem xem Càn Khôn Cổ Trận của ngươi kiên trì được bao lâu.
Trong sự mơ màng, ý thức của Lâm Động dường như phiêu đãng tại nơi không có
điểm tận cùng, ý thức hắn vô cùng mơ hồ, chỉ có điều thỉnh thoảng hắn vẫn cảm
nhận được sự mềm mại kỳ lạ.
Ý thức mơ hồ phiêu đãng như của một đứa trẻ mới sinh, dường như có một luồng ý
thức dịu dàng khác đang quấn quanh bảo vệ hắn, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Vì vô cùng kỳ diệu nên ý thức hắn cũng tiến gần lại cuốn lấy luồng ý thức đó.
Một cảm giác nóng bỏng lướt qua, trong sự mơ hồ dường như thân thể hắn khẽ
động, hình như còn có tiếng nữ tử cắn môi rên rỉ.
Ý thức phiêu đãng trong trời đất, ở phía xa đột nhiên có ánh sáng xuất hiện,
nó giống như thứ ánh sáng của thế giới hỗn độn khi trời đất mới hình thành.
Ý thức của hắn dừng lại khi còn cách vùng hỗn độn đó một khoảng, thứ ánh sáng
kia khiến ý thức của hắn đau đớn, không dám tiến lại gần.
Khi hắn đang bàng hoàng thì đạo ý thức mềm mại kia khẽ bao bọc lấy hắn, giống
như một bàn tay mềm mại chậm rãi kéo hắn lại gần vùng hỗn độn.
Nhưng thứ ánh sáng kia rõ ràng cũng gây đau đớn cho đạo ý thức kia, nhưng nàng
thủy chung vẫn bọc quanh ý thức của hắn để hắn không bị tổn thương.
Ý thức mơ hồ của Lâm Động vẫn cảm nhận được sự chịu đựng của đạo ý thức kia,
một thứ tình cảm mơ hồ trào dâng, ý thức của hắn bỗng biến to hơn bọc ngược
lại đạo ý thức kia.
Mơ hồ như có tiếng kêu bất ngờ của nữ tử, ý thức của hắn kéo nàng vào trong cơ
thể mình, cả hai đạo ý thức cùng xông vào vùng hỗn độn kia.
Một thứ cảm ứng kỳ lạ không thể nói thành lời xuất hiện, cảm giác đó giống như
lướt trên thế giới nào đó vậy…
Thời gian chầm chậm trôi, một cảm giác thoải mái vô cùng trào dâng trong ý
thức, cuối cùng ý thức dần tỉnh táo lại.
Khi Lâm Động mở mắt thì đập vào mắt là một khu rừng xanh mướt, hắn nằm trên
đất, hơi ngẩng lên thì thất trận pháp đang nổi gợn ác liệt.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng, hắn lắc lắc đầu rồi đứng dậy, ánh mắt vẫn còn
chút mơ hồ.
– Ngươi tỉnh rồi?
Từ phía trước có giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hắn ngẩng lên thì thấy Lăng
Thanh Trúc đứng ở cách đó không xa đang lặng lẽ nhìn hắn. Gương mặt nàng lại
được che bởi tấm mạng mỏng, thân thể hoàn mỹ được bao quanh bởi chiếc váy
trắng tinh khôi.
Mái tóc vốn được vấn gọn gàng lúc này lại buông xõa đến mông. Không biết tại
sao nhìn nàng lúc này có phần lười nhác, cảm giác đó khiến tim Lâm Động đập
thình thịch.
– Sao nàng lại thay đổi thế này?
Lâm Động không kìm được hỏi.
– Thay đổi thế nào?
Lăng Thanh Trúc tiến lại gần, cúi xuống trước mặt Lâm Động, cười.
– Thay đổi xinh đẹp hơn.
Lâm Động cười, hắn nhìn Lăng Thanh Trúc có phần ngạc nhiên, dường như nàng rất
ít khi có hành động tiếp cận thế này, dù đối tượng là hắn.
Mà Lâm Động nói cũng không sai, Lăng Thanh Trúc bây giờ không biết tại sao lại
có cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách, đó không đơn giản chỉ là vẻ đẹp ở
dung nhan mà còn là sự nổi bật về khí chất.
Với lời khen đó của Lâm Động, Lăng Thanh Trúc chỉ cười nhạt rồi khẽ nói:
– Đừng nhìn nữa, Càn Khôn Cổ Trận sắp không chịu được nữa rồi, mau nghĩ cách
thoát khỏi tình cảnh này đi.
Lâm Động lúc này mới sực tỉnh, ngẩng lên nhìn Càn Khôn Cổ Trận lúc này đang
rung chuyển dữ dội, vội đứng dậy nhưng rồi nhận ra điều gì không đúng.
– Thương thế của ta?
Lâm Động đầy kinh ngạc, hắn phát hiện thương thế khi giao đấu với Thất Vương
Điện đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí nguyên lực bị tiêu hao cũng đã được nạp
đầy trở lại.
– Do viên đan dược nàng cho ta uống à?
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, hắn vẫn nhớ trước khi hôn mê Lăng Thanh Trúc
cho hắn uống thứ gì đó.
Lăng Thanh Trúc tránh ánh nhìn của hắn:
– Ta đã dạy ngươi Thái Thượng Cảm Ứng Quyết rồi.
– Hả?
Lâm Động sững người, lúc nào vậy?
– Ngươi tĩnh tâm lại sẽ cảm nhận được, nhưng ta chỉ có thể làm được đến đấy
thôi. Còn sau này ngươi tu luyện được Thái Thượng Cảm Ứng Quyết đến mức nào
thì phải dựa vào ngươi hết.
Lăng Thanh Trúc đứng dậy, nói.
Lâm Động nhíu mày rồi đứng dậy, nhìn Lăng Thanh Trúc:
– Khi ta hôn mê đã có chuyện gì xảy ra? Thái Thượng Cảm Ứng Quyết….
Lăng Thanh Trúc lắc đầu:
– Ngươi đã hứa không được nhắc đến Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, giờ đã thành
công rồi thì cũng đừng hỏi, được không?
Lâm Động nhìn đôi mắt hơi cụp xuống của Lăng Thanh Trúc, trầm mặc một chút rồi
gật đầu cười khổ.
– Ngươi cảm ngộ Thái Thượng Cảm Ứng Quyết trước đi. Cục diện lúc này nếu
thoát thân được đương nhiên là tốt.
Lăng Thanh Trúc ngoảnh mặt đi khẽ nói, rồi quay người đi lên sườn núi, nhìn về
phía xa, thần tình có phần hoảng hốt.
Lâm Động nhìn thân hình mảnh mai của nàng, gió khẽ thổi bay mái tóc đen mượt,
không biết vì sao trong lòng hắn thấy khó chịu.
Hắn lắc đầu cho tâm trạng bình tĩnh lại rồi nhắm mắt cảm ứng thứ huyền diệu
đột nhiên có trong ý thức.
Thứ này không phải bất cứ vật gì thực chất nó giống như một thứ vô hình, nhưng
khi chạm tới dường như có một thứ sức mạnh kỳ lạ trào dâng.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Trong lòng Lâm Động thấy mơ hồ.
Trên bầu trời, Càn Khôn Cổ Trận rung chuyển càng ngày càng dữ dội, thấp thoáng
còn thấy được ma khí bên ngoài. Đối mặt với sự liên thủ cả năm tên Dị Ma
Vương, Càn Khôn Cổ Trận hiển nhiên không thể kiên trì hơn được nữa.
Ầm!
Càn Khôn Cổ Trận bỗng nhạt đi, ánh sáng yếu dần, cuối cùng biến thành đạo
quang ảnh chui vào cơ thể Lâm Động.
Theo đó Đại Hoang Vu Bi và Huyền Thiên Điện cũng trở lại, rõ ràng chúng đều đã
tiêu hao một lượng lớn năng lượng.
Cả khu rừng lộ ra trước ma khí, trong biển ma khí ấy, Thất Vương Điện ngồi
trên không trung ánh mắt nham hiểm nhìn hai người Lâm Động.
– Hà hà, xem ra hôm nay các ngươi vẫn không thoát được cái chết rồi.
Thất Vương Điện đứng dậy, nhìn Lâm Động, khóe miệng nhếch lên.
Lâm Động cũng dần mở mắt, trong đôi mắt là sự tĩnh lặng không hề có chút hoang
mang nào.
Thất Vương Điện hơi nhíu mày, không biết vì sao hắn cảm thấy có gì đó không
đúng. Nhưng rồi hắn loại bỏ cảm giác ấy ngay lập tức, chưa đến nửa giờ thì Lâm
Động sao có thể gây cảm giác đó cho hắn được
– Hai ngươi sẽ làm đôi chim uyên ương cùng bỏ mạng tại đây!
Thất Vương Điện giơ tay ra, trong bàn tay là ma khí khủng bố đang ngưng tụ.
Ánh mắt Lâm Động vẫn bình tĩnh như vậy, rồi hắn xuất biện phía trước Lăng
Thanh Trúc, khẽ nói:
– Ở phía sau ta, yên tâm, ta đã đưa nàng đi thì nhất định đưa nàng trở về.
Lăng Thanh Trúc nhìn thân ảnh gầy gò đó, khẽ cắn môi, sâu trong đôi mắt ánh
lên sự dịu dàng, rồi nàng ừm một tiếng nhẹ nhàng hiếm thấy.
Lâm Động ngẩng lên, hai tay đang siết chặt thả lỏng ra, ánh mắt bỗng bùng phát
thứ dao động mạnh mẽ đến cực điểm.