Võ Động Càn Khôn – Chương 1241: Phương pháp tu luyện – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1241: Phương pháp tu luyện

Lâm Động nghe lời nói bất ngờ đó của Lăng Thanh Trúc thì khựng lại, rồi cười
khổ:

– Giờ không phải lúc học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết.

Lăng Thanh Trúc cắn môi:

– Ngươi có thể thi triển thủ đoạn chặn hắn lại một lúc không?

Lâm Động nghĩ một chút, nói:

– Tuy hắn rất lợi hại, nhưng muốn giữ chân một lúc có lẽ không khó.

Dứt lời, hắn nắm tay lại, một đạo quang trận hiện lên trên lòng bàn tay rồi
biến thành khổng lồ, bao trùm toàn bộ khu rừng.

Vút!

Càn Khôn Cổ Trận vừa hình thành, Lâm Động lại lấy ra Đại Hoang Vu Bi và Huyền
Thiên Điện cho chúng vào trong trận pháp. Có chúng gia cố, trận pháp cũng được
ổn định nhiều, tầng phòng ngự này có lẽ Thất Vương Điện lợi hại thế nào cũng
phải mất một khoảng thời gian.

Nhưng khi tầng phòng ngự được hình thành, mồ hôi lạnh trên trán Lâm Động đổ ra
nhiều hơn, rõ ràng hắn bị thương không nhẹ, thậm chí có cảm giác choáng váng,
chỉ có điều hắn đã gắng gượng áp chế. Nếu bây giờ mất đi ý thức thì khó lòng
thoát được cái chết.

– Càn Khôn Cổ Trận có lẽ giữ chân hắn được một lúc, nhưng cũng chỉ là kéo dài
thời gian thôi.

Lâm Động thở dốc, năng lượng trên Càn Khôn Cổ Trận đã tách biệt khu rừng với
ngoại giới.

– Nàng yên tâm, ta không dễ bị giải quyết vậy đâu. Nếu thật sự không được thì
ta sẽ cho Càn Khôn Cổ Trận tự bạo, đến lúc đó hắn cũng chẳng được tốt lành gì
đâu.

Lâm Động nghiến răng, tuy cái giá phải trả thực sự không nhỏ nhưng lúc này
không thể để ý quá nhiều.

Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu, nhìn Lâm Động mặt hơi ửng hồng, nói:

– Ngươi buông ta ra trước đã.

Lúc này Lâm Động mới nhận ra tư thế của hai người có hơi thân mật quá, cả
người hắn nằm lên Lăng Thanh Trúc, tuy cảm giác thật khiến người ta ngây ngất
nhưng giờ thực sự không phải lức. Vậy là hắn cười gượng, định gượng dậy nhưng
thương thế bị động phải, hộc máu tươi, cả người lại đổ ập xuống.

Lăng Thanh Trúc bị đè như vậy cũng kêu lên, nghiêng đầu nhìn thì phát hiện Lâm
Động đang cắn răng, vẻ mặt đầy đau đớn.

Thấy vẻ thê thảm ít gặp đó của hắn, ánh mắt Lăng Thanh Trúc có phần dịu dàng,
do dự một chút nàng quệt mồ hôi trên trán cho hắn.

– Phải rời khỏi đây trước đã. Đợi lát nữa ta cho Càn Khôn Cổ Trận tự bạo thì
nàng đưa ta đi nhé. Thôn Phệ Thiên Thi sẽ chặn hậu.

Miệng Lâm Động đặt sát tai Lăng Thanh Trúc nghiến răng nói, hắn có thể cảm
nhận được sự vô lực đang dần dâng lên.

Lần này đúng là lỗ nặng rồi, không chỉ mất Càn Khôn Cổ Trận mà quá nửa còn khó
lòng thu được Thôn Phệ Thiên Thi về. Bao năm nay, trừ lần ở Dị Ma Thành ra,
đây là lần đầu tiên hắn thiệt hại nặng nề thế này.

Nhưng Lăng Thanh Trúc lại lắc đầu, nàng đưa tay ta, trong lòng bàn tay là một
viên đan hoàn màu đỏ sẫm.

– Ngươi…ngươi nuốt nó đi.

Lăng Thanh Trúc đặt viên đan hoàn bên cạnh miệng Lâm Động, khẽ nói.

– Dùng trị thương à?

Lâm Động khựng người, cũng không nghi ngờ gì, nuốt luôn viên đan hoàn. Nhưng
ngay sau đó hắn thấy có gì đó không đúng, vừa vào cơ thể thì một cảm giác nóng
rực kỳ quái trào dâng trong người hắn. Hơn nữa, cảm giác choáng váng càng mãnh
liệt khiến hai mắt hắn nặng trĩu.

– Nàng…nàng cho ta cái gì vậy?

Trong khi tầm nhìn trở nên mơ hồ, Lâm Động lẩm nhẩm.

– Không có gì, bao giờ ngươi tỉnh lại, mọi việc sẽ ổn thôi.

Lăng Thanh Trúc khẽ vuốt gương mặt Lâm Động, cắn môi nói.

Trong lòng Lâm Động cảm thấy bất ổn, nhưng lúc này hắn bị trọng thương, toàn
thân mềm nhũn, hai mắt hoàn toàn khép chặt.

Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động đã lịm đi, gương mặt nàng ửng hồng, khẽ căn môi
nói nhỏ:

– Thái Thượng Cảm Ứng Quyết là bí mật không ngoại truyền của Cửu Thiên Thái
Thanh Cung, hơn nữa căn bản không thể truyền cho người ngoài. Vì nói chính xác
thì Thái Thượng Cảm Ứng Quyết không có phương pháp tu luyện, nó chỉ là một
loại cảm ứng huyền diệu, mà thứ sức mạnh kỳ lạ mà cường đại đó đến từ cảm ứng
chi địa.

– Mà…muốn để ngươi cảm ứng được sự tồn tại kỳ lạ đó, ngoài việc truyền thừa
từ khi sinh ra, cách duy nhất là…song tu cùng cảm ứng.

Nếu lúc này Lâm Động vẫn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ sững sờ, hắn chưa bao giờ
nghĩ Thái Thượng Cảm Ứng Quyết lại cần phương thức này, chẳng trách mà khi hắn
nói câu đó với Lăng Thanh Trúc nàng lại giận dữ như vậy.

Lăng Thanh Trúc khẽ nâng người lên, nhìn Lâm Động, cắn môi nói:

– Người trốn trong hắn, ngươi ra ngoài đi.

Cơ thể Lâm Động phát sáng, tồi Nham bay ra, hắn thấy Lăng Thanh Trúc mặt đỏ
ửng không kìm được cười khan, ánh mắt có phần cổ quái.

– Ngươi cho hắn ăn…ăn…

Nham nhìn Lăng Thanh Trúc, cười:

– Xuân dược phải không?

– Hắn muốn học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết thì chỉ còn cách này.

Lăng Thanh Trúc cụp mắt xuống, mặt đỏ bừng.

Nham không nói được gì, cuối cùng hắn cũng hiểu, có lẽ từ khi Lâm Động muốn
học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết thì Lăng Thanh Trúc đã nghĩ tới cảnh này, vì thế
nàng mới bảo Lâm Động không được hỏi bất cứ điều gì về nó. Rõ ràng nàng cũng
giằng xé lắm.

Tuy tính cách nàng trước nay lạnh lùng, nhìn có vẻ như chẳng để tâm điều gì,
nhưng rõ ràng chuyện này không thể bình tâm mà đối mặt được. Đặc biệt đối
tượng lại là Lâm Động. Trên đường đến đây nàng chỉ lặng yên đi theo hắn, rõ
ràng là muốn dùng cách đó để hóa giải sự giằng xé trong lòng và hạ quyết tâm
nào đó.

Chỉ có điều, khi sự việc đến lúc thì nàng vẫn thiếu chút dũng khí, nên mới
phải dùng cách khiến người ta dở khóc dở cười này. Nói cho cùng, nữ tử dù kiêu
ngạo thế nào, khi đối mặt với chuyện này vẫn có sự rụt rè, xấu hổ thường thấy
ở nữ tử bình thường.

Nham thở dài, khiến một nữ tử ca ngạo, thông minh, lạnh lùng dùng đến cách
ngốc nghếch gần như là bịt tai trộm chuông này, Lâm Động đúng là có bản lĩnh.

– Có thể phiền ngươi một việc không?

Lăng Thanh Trúc đột nhiên ngẩng lên nhìn Nham.

– Việc gì?

– Ngươi đừng cho hắn biết chuyện này.

Lăng Thanh Trúc cẩn thận lau máu trên khóe miệng Lâm Động, khẽ nói.

– Tại sao?

Nham khựng người, rõ ràng hắn không hiểu cách làm của Lăng Thanh Trúc. Nữ tử
như Lăng Thanh Trúc hiển nhiên rất coi trọng việc này, bình thường còn có mạng
che mặt. Nam tử bình thường muốn nhìn dung nhan của nàng là cực khó, thân thể
nàng trong sạch, cả đời chỉ bị Lâm Động từng làm vấy bẩn, hy sinh như thế này
thật không dễ dàng gì.

– Ta không thích hắn cảm thấy áy náy với ta.

Lăng Thanh Trúc lắc đầu nói.

Nham gật đầu cười khổ. Xem ra Lăng Thanh Trúc quả nhiên rất hiểu tại sao Lâm
Động lại muốn học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, nếu hắn biết yêu cầu của mình lại
khiến Lăng Thanh Trúc phải hy sinh nhiều như vậy, với tính cách của hắn có lẽ
sẽ thấy mình nợ nàng quá nhiều. Điểm này người cao ngạo như Lăng Thanh Trúc
không muốn nhìn thấy.

– Ta sẽ giữ bí mật.

– Cảm ơn!

Lăng Thanh Trúc cười, khoảnh khắc đó khiến Nham khựng người trong chốc lát rồi
thầm cảm thán, bay đi xa. Cái thứ giữa nam với nữ này thật đau đầu quá đi!

Thấy Nham đi xa, Lăng Thanh Trúc đặt bàn tay mát lạnh của mình lên má, nhìn
Lâm Động rồi vung tay lên ánh sáng bắn ra biến thành một căn nhà trúc. Thứ này
rõ ràng là một món linh bảo, chí có điều, ngoài việc tránh gió, trú mưa ra thì
không có tác dụng gì lớn lắm.

Lăng Thanh Trúc nhẹ nhàng đỡ Lâm Động vào trong nhà rồi đặt lên giường.

Nàng ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt quen thuộc ấy, nhiều năm trước khi
gương mặt này còn non nớt nàng đã gặp hắn.

Có lẽ lúc ấy nàng căn bản không thể ngờ có một ngày nàng lại làm chuyện này
với hắn. Nếu biết sớm thì trên đỉnh núi đó nàng đã cho hắn một kiếm kết liễu,
giờ cũng không nhiều chuyện rắc rối thế này.

Nàng nhìn Lâm Động một lúc lây, gương mặt bỗng đỏ ửng, khẽ cắn răng, đứng dậy
rồi tay run run cởi dải thắt lưng.

Chiếc váy trắng tinh khôi trượt xuống, thân thể trắng ngần không tì vết lộ ra
trong căn nhà trúc. Nàng khẽ run rẩy, khung cảnh mang một vẻ đẹp kinh nhân
động phách.

– Năm đó ngươi đã như thế này, giờ…giờ đáng đời ngươi gặp báo ứng!

Nàng nhìn nam tử hôn me nằm trên giường, toàn thân nóng hừng hực, nhỡ lại vô
số sự việc trước đây, cả gương mặt thảm hại đầy máu khi hắn bảo vệ nàng, không
kìm được cười khẽ. Chỉ là trong mắt có những giọt nước long lanh men theo má
chảy xuống.

Nàng vung tay, căn nhà tối lại, trong bóng tối diễn ra khung cảnh đầy sắc
xuân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.