– Ngươi!
Hai trưởng lão Hắc Ám Điện chấn kinh nhìn Lâm Động, nụ cười của hắn trong đám
huyết vụ đó giống như ác ma, khiến người ta lạnh gáy.
Uỳnh!
Nhưng hai kẻ đó chỉ chấn kinh trong chốc lát, rồi vẻ mặt lập tức trở nên dữ
dằn, nguyên lực hùng hồn bùng nổ, chúng hét lên, hai luồng nguyên lực cường
hãn đem theo sát ý nồng nặc hung hăng oanh kích Lâm Động.
Lâm Động vẫn cười nhạt nhìn hai kẻ đó, không có dấu hiệu ra tay. Chỉ là, khi
công thế của hai trưởng lão kia sắp tới thì thân thể cùng với nguyên lực của
chúng bỗng nhiên đông cứng lại.
Sự sợ hãi tràn lên trong mắt hai kẻ đó, vì chúng phát hiện mình đã mất quyền
kiểm soát cơ thể.
Đây là lần đầu tiên chúng gặp tình huống này, thậm chí trước đây đối mặt với
lão điện chủ chúng cũng chưa từng thấy vô lực như vậy.
– Ngươi…rốt cuộc ngươi là ai?
Hai trưởng lão kinh hãi, kêu thất thanh.
– Vị bằng hữu đây, bọn ta là người của Hắc Ám Điện, nếu có điểm nào đắc tội
thì ta lập tức xin lỗi. Nếu các hạ tha cho bọn ta, Hắc Ám Điện sẽ là bằng hữu
của các hạ. Có bất cứ việc gì, các hạ chỉ cần nói một câu là được.
Mục Sa, Thần Khôi và những người bị bắt đều sững sờ nhìn hai trưởng lão biến
sắc nhanh như chớp, không khỏi hít vào một hơi sâu, ánh mắt nhìn Lâm Động như
gặp ma. Hai trưởng lão đó cũng là cường giả đỉnh cấp trong Hắc Ám Điện, thế
nhưng lại quá yếu ớt trước một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi.
Trong đó hiển nhiên là Thần Khôi chấn kinh nhất. Hắn từng gặp Lâm Động, nhưng
ba năm trước tuy thực lực Lâm Động khiến hắn ngạc nhiên nhưng cũng không hơn
hắn quá nhiều. Nhưng bây giờ, thực lực của Lâm Động đã đến mức khủng khiếp như
vậy rồi.
– Tiểu nha đầu mà các ngươi nói là Thanh Đàn đúng không?
Lâm Động mỉm cười nhìn hai trưởng lão, nói.
Nghe thế ánh mắt chúng hơi thay đổi, rồi gật đầu nói với chút cảm giác may
mắn:
– Lẽ nào các hạ có thù hận gì với nha đầu đó?
– Ta vừa nói rồi… Thanh Đàn là muội muội của ta, còn ta là đại ca của nó!
Lâm Động cười, chỉ là nụ cười rất lạnh lẽo.
Hai trưởng lão thầm kêu khổ, ai ngờ được một tiểu nha đầu tưởng chừng cô đơn
một mình lại có một đại ca khủng bố như vậy, mà chúng lại xui xẻo gặp phải
chứ.
– Thì ra là đại ca của điện chủ. Ha ha, đều là người một nhà cả. Hôm nay chủ
yếu là tên phản đồ Thần Khôi muốn chạy khỏi Hắc Ám Điện, hai bọn ta thừa mệnh
điện chủ đi bắt hắn.
Trưởng lão kia cười khan.
– Ồ, thì ra là vậy.
Lâm Động gật đầu cười, hai kẻ kia thấy nụ cười của Lâm Động thì tim lạnh đi.
Chúng dù gì cũng là lão giảo hoạt, lập tức cảm thấy một sự nguy hiểm rình rập.
Chúng bèn hét lên một tiếng, nguyên lực bùng nổ toàn bộ thoát khỏi sự kiểm
soát của Lâm Động, rồi biến thành hai đạo hắc quang chia làm hai hướng chạy
mất.
Thần Khôi thấy hai kẻ đó muốn tháo chạy thì thấy lo lắng, nhưng khi thấy Lâm
Động bình thản thì hắn mới bình tĩnh lại. Tuy không tiếp xúc nhiều với Lâm
Động nhưng thủ đoạn mà hắn biểu hiện ở Dị Ma Vực năm đó cũng cho thấy hắn
không phải loại thiện nam tín nữ gì. Thả hổ về rừng tuyệt đối hắn sẽ không
làm.
Đúng như hắn nghĩ, Lâm Động chỉ bình tĩnh nhìn hai người kia chạy đi, đến khi
chúng vào trong đám sương mù dày đặc mới đưa bàn tay ra, hắc quang bắn ra từ
đầu ngón tay.
Phụt!
Ngay khoảnh khắc ấy mấy người Thần Khôi nhìn thấy không gian phía trước hai
trưởng lão biến dạng đi, hai cái hắc động hiện ra, thôn phệ lực bùng nổ, hai
trưởng lão không kịp hét lên đã bị hút vào trong.
Bùm bùm bùm!
Trong hắc động phát ra những âm thanh chấn động trầm đục, hai trưởng lão giãy
giụa điên cuồng, nhưng không lâu sau đã yếu dần.
Hắc động xoay chuyển một lúc lâu, Lâm Động vung tay lên, hắc động biến mất,
mang theo cả hai trưởng lão Chuyển Luân Cảnh của Hắc Ám Điện.
Cả không gian tĩnh lặng như tờ, Thần Khôi hay Mục Sa đều sững sờ nhìn cảnh
tượng đó. Hai trưởng lão kia…chết rồi?
– Thần Khôi huynh, không sao chứ?
Khi mọi người còn chết sững thì Lâm Động cười, búng tay một cái, sợi xích trói
quanh những người kia đứt hết.
– Thần Khôi sư huynh, huynh không sao chứ?
Mục Sa cũng lao tới, thấy thương thế của Thần Khôi thì bật khóc.
Thần Khôi an ủi nàng mấy câu rồi đứng dậy một cách khó khăn, ôm quyền với Lâm
Động, sắc mặt phức tạp, nói:
– Lâm Động huynh, chúng ta lại gặp nhau. Không ngờ chỉ ba năm không gặp mà
huynh đã mạnh thế này rồi.
Tính ra Thần Khôi thiên phú rất tốt, nếu không hồi đó cũng không thể xếp đầu
bảng những kẻ bị các tông phái Đông Huyền Vực truy nã. Nhưng ba năm nay thực
lực hắn cũng chỉ lên Tử Huyền Cảnh, tốc độ này thực ra cũng không tồi nhưng so
với sự biến thái của Lâm Động thì vẫn còn thua.
– Thần Khôi sư huynh, huynh biết Lâm Động đại ca thật à?
Mục Sa lau nước mắt, không kìm được hỏi, trước đó nàng còn nghĩ Lâm Động nói
đùa.
– Lâm Động huynh là đại ca của điện chủ, lần này điện chủ được cứu rồi!
Thần Khôi mừng rỡ nhìn Lâm Động, nói.
Thần Khôi cười khổ, trầm mặc một lúc rồi nói:
– Chắc Lâm Động huynh còn nhớ sự việc ba năm trước? Hôm đó Thanh Đàn thấy
huynh bị ba cự đầu Nguyên Môn ép phải rời khỏi Đông Huyền Vực, sống chết không
rõ, trong lúc phẫn nộ đã định liều mạng với chúng, nhưng may sư phụ hiện thân
cứu muội ấy.
– Nhưng lần đó trở về Thanh Đàn như biến thành con người khác, không còn nhí
nhảnh hoạt bát như trước nữa mà trở nên trầm mặc dị thường, thường xuyên ngồi
ngẩn ra một mình. Không lâu sau muội ấy chủ động đề nghị sư phụ cho vào Hắc Ám
Tài Phán.
– Hắc Ám Tài Phán?
Lâm Động chau mày, trong lòng dâng lên sự bất an.
– Đó là nơi nào?
– Một nơi có quyền lực cao nhất nhưng cũng tàn khốc nhất trong Hắc Ám Điện…
Hắc Ám Điện ta thống soái Bắc Huyền Vực, trong đó đương nhiên có không ít thế
lực phản kháng, Hắc Ám Tài Phán chính là nơi trừng phạt kẻ phản kháng. Ở đó
không có nhân từ, chỉ có máu tanh.
Thần Khôi nói.
– Cái gì?
Lâm Động nghe vậy chấn nộ, sắc mặt tím tái, trong mắt hắn Thanh Đàn vẫn luôn
là tiểu nha đầu quấn lấy hắn từ nhỏ. Nha đầu này tâm tính lương thiện, dễ
thương đáng yêu. Trước đây ở Thanh Sơn Trấn vì sợ khổ mà không muốn tu luyện,
vậy mà giờ lại dám chạy đến cái Tài Phán gì đó, hai tay nhuốm đầy máu tươi,
khiến lòng hắn đau như dao cắt.
Tuy Lâm Động cũng được tôi luyện từ máu và lửa nhưng hắn thà để bản thân nhuốm
máu chứ không muốn nhìn thấy tiểu nha đầu vẫn trốn sau lưng mình trở thành như
vậy.
Hắn gắng sức tu luyện, vượt qua muôn trùng nguy hiểm sinh tử, hắn đơn giản chỉ
muốn bảo vệ những người mình quan tâm, để họ mãi mãi nở nụ cười bình yên. Thế
nhưng bây giờ tiểu nha đầu hắn yêu thương nhất lại cũng đã nhuốm máu như hắn!
– Nó muốn bị đánh hả?!
Lâm Động siết tay răng rắc, răng nghiến lại ken két. Thấy hắn bạo nộ như vậy,
Thần Khôi chỉ cười khổ. Sau khi đã thấy sự hoạt bát của Thanh Đàn, rồi lại
thấy nàng thay đổi như hiện nay, đúng là vô cùng đau xót.
– Ta từng hỏi…Muội ấy nói, chỉ cần có một ngày muội có thể hủy diệt Nguyên
Môn, dù trở thành thế nào muội cũng không bận tâm.
Thần Khôi nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp.
– Muội ấy…làm vậy…chỉ muốn báo thù cho huynh.
Sự giận dữ trên gương mặt Lâm Động đóng băng trong một giây, rồi hắn nhắm mắt
lại, hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói:
– Nha đầu ngốc này, không tin tưởng ta như vậy sao?
Hắn trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói:
– Giờ Hắc Ám Điện có chuyện gì vậy?
– Thanh Đàn mất hai năm trở thành Tài Phán Trưởng của Hắc Ám Tài Phán, nắm
giữ lực lượng cường đại nhất của Hắc Ám Điện. Sau đó sư phụ xung kích Luân Hồi
Cảnh thất bại, trước khi người đi đã truyền lại Hắc Ám Tổ Phù và vị trí điện
chủ cho Thanh Đàn.
Nhưng Hắc Ám Điện quá lớn, tuy ba năm nay Thanh Đàn tiến bộ vượt bậc nhưng về
tư lịch thì vẫn thua kém một số trưởng lão. Vì thế họ không phục, tìm cách
liên hợp bãi miễn Thanh Đàn. Nhưng dù sao Thanh Đàn giờ cũng không còn như năm
xưa, trong tay muội ấy có sức mạnh không nhỏ. Một năm nay muội ấy đã không
ngừng chiến đấu cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Thần Khôi nói.
Lâm Động nghe thế sắc mặt sáng tối bất định. Hắn thật sự không thể tưởng tượng
thiếu nữ ngây thơ năm đó sẽ đấu với đám người giảo hoạt của Hắc Ám Điện thế
nào. Chỉ cần nghĩ qua là biết nha đầu này phải chịu biết bao khổ sở và ấm ức.
– Thủ đoạn của Thanh Đàn không hề kém, một năm nay muội ấy trước tiên tỏ vẻ
yếu ớt nhưng ngầm tranh thủ thời gian tiếp nhận truyền thừa sư phụ truyền lại
và nắm chắc Hắc Ám Tổ Phù, sau đó bắt đầu phản công. Những trưởng lão kia thì
thiệt hại lớn, hai tháng trước đã sụp đổ hoàn toàn. Nhưng khi Thanh Đàn sắp ổn
định cục diện thi mấy trưởng lão kia mời hai đại nhân cổ xưa nhất Hắc Ám Điện
ra. Hai vị này đều là cường giả Luân Hồi Cảnh. Họ lộ diện khiến tình hình
trong điện đảo ngược. Trừ Hắc Ám Tài Phán mà Thanh Đàn nắm giữ ra, phần lớn
những kẻ khác đều theo bên phản đối…Những người ủng hộ Thanh Đàn như bọn ta
đều bị ngầm thanh tẩy.
Thần Khôi cười khổ:
– Nếu ta không nhầm thì có lẽ chúng định vào Tế Điển ba hôm nữa diễn ra, sẽ
ép buộc Thanh Đàn giao Hắc Ám Tổ Phù và vị trí điện chủ ra… Thanh Đàn cũng bị
cưỡng ép không còn đường lui nữa rồi.
Sắc mặt Lâm Động dần bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt một lúc rồi nói:
– Thần Khôi huynh, đưa ta đến Hắc Ám Điện.
– Dù ta có không thích nha đầu đó làm những việc này nhưng nó là muội muội
của ta. Kẻ nào muốn ức hiếp nó thì lão tử sẽ chặt chết hắn!
Lâm Động mở mắt, sát khí tỏa ra trong mắt khiến mấy người Thần Khôi lạnh toát.
So với hắn, dù là Thanh Đàn cũng chỉ như đứng trước người khổng lồ…