Võ Động Càn Khôn – Chương 1215: Trận chiến rửa hận – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1215: Trận chiến rửa hận

Ma khí phun trào từ cái mồm khổng lồ của Đại Thiên Tà Ma, từ sâu bên trong đó
tỏa ra thứ năng lượng tử vong khiến da đầu tê dại.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, một luồng hấp lực cường đại phát ra từ mồm Đại
Thiên Tà Ma, dù ba người Lâm Động đã biến thành thể hình to lớn nhưng vẫn có
dấu hiệu bị hút vào.

Đột nhiên có một quầng sáng đen bắn ra từ trong mồm Đại Thiên Tà Ma ba phủ lấy
Hắc Ám Thánh Hổ mà Tiểu Viêm biến thành.

Vút!

Quầng sáng bao trùm, thứ hấp lực kia đột nhiên tăng mạnh, thân thể to lớn của
Tiểu Viêm bay thằng vào cái mồm sâu hun hút của Đại Thiên Tà Ma.

Grào!

Tiểu Viêm gầm lên giãy giụa, hắc bạch quang không ngừng bùng phát từ trong cơ
thể để chống lại hấp lực, nhưng không có tác dụng gì mà chỉ có thể giương mắt
nhìn cái hố đen sâu hun hút đang ngày một gần hơn. Từ trong cái hố sâu ấy tỏa
ra một cảm giác nguy hiểm khó nói nên lời.

Tiểu Điêu thấy Tiểu Viêm gặp nguy hiểm thì sắc mặt thay đổi, vỗ cánh lao tới
để cứu Tiểu Viêm.

Nhưng khi vừa động thân thì cái cột ma khí trong tay Đại Thiên Tà Ma vung tới,
ma khí cuộn trào ép Tiểu Điêu phải thoái lui.

– Ha ha, chưa có kẻ nào rơi vào Đại Tà Ma Uyên của ta lại sống sót được cả!

Bọn Thiên Nguyên Tử cười kỳ quái, tiếng cười đầy sự tác ác.

Tiểu Viêm vùng vậy ác liệt, nhưng đến khi hắn phát hiện không thể thoát được
thì hung quang bỗng lóe lên trong mắt, máu tươi thấm qua người, một luồng năng
lượng cuồng bảo lan tỏa, đó là dấu hiệu sắp tự bạo.

Binh!

Thế nhưng khi Tiểu Viêm chuẩn bị liều mạng với Nguyên Môn thì tử kim quang đột
nhiên bao trùm, một cái đuôi rồng khổng lồ đánh lên người hắn, lực đạo mạnh mẽ
đã đánh văng Tiểu Viêm ra ngoài.

Tiểu Viêm sững người, khi nhìn lại thì chết điếng, chỉ thấy con tử kim long mà
Lâm Động biến thành đã thay thế vị trí của hắn và bị cái mồm đầy ma khí kia
nuốt vào trong.

– Đại ca!

Mắt Tiểu Viêm đỏ quạch, hắn quay phắt lại định xông thẳng vào mồm Đại Thiên Tà
Ma nhnưg lại bị Tiểu Điêu ngăn lại.

– Nhị ca! Huynh làm gì vậy?

Tiểu Viêm giận dữ.

– Hoảng cái gì chứ? Ngươi nghị hắn là kẻ lỗ mãng sao? Muốn nuốt hắn không dễ
đâu!

Sắc mặt Tiểu Điêu tối lại, quát lên.

– Nhưng mà…

Tiểu Viêm do dự rồi lấy lại bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn vẫn đỏ quạch, vừa
rồi hắn cảm nhận được rõ ràng thứ ma khí khủng khiếp trong cái mồm ấy. Nếu bị
hút vào trong thì e là cường giả Luân Hồi Cảnh cũng sẽ bị xâm thực.

– Ha ha, hai ngươi vẫn còn hoang tưởng nữa sao, rơi vào Đại Tà Ma Uyên, dù là
cường giả Luân Hồi Cảnh cũng sẽ bị ma khí hóa thành tro bụi. Tên Lâm Động tự
cao kia tưởng rằng sẽ tránh được kiếp nạn sap? Đúng là nực cười!

Bọn Thiên Nguyên Tử cười lớn đầy chế nhạo.

Tiểu Điêu không chút biểu cảm nhìn ba cái mặt đang cười, chỉ nhìn Tiểu Viêm
nói:

– Lát có cơ hội thì toàn lực ra tay!

Tiểu Viêm thấy Tiểu Điêu thật sự không có vẻ gì lo lắng mới yên tâm hơn một
chút, gật đầu thật mạnh.

Bọn Thiên Nguyên Tử giải quyết được Lâm Động là người khó đối phó nhất rõ ràng
rất hưng phấn, nhìn hai người bọn Tiểu Điêu với ánh mắt lạnh lẽo, định ra tay.

Ầm!

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng nổ kỳ lạ đột nhiên vọng ra từ bên trong cơ thể
Đại Thiên Tà Ma, nghe thấy tiếng nổ đó, ba người bọn Thiên Nguyên Tử đều thất
kinh.

– Ba lão cẩu kia, tiểu gia ta là miếng xương khó nhai, nuốt vào chỉ sợ các
ngươi không tiêu hóa được thôi!

Sau đó là một tiếng cười khảy vọng ra.

– Đúng là cục xương cứng, nhưng bản tọa không tin ngươi đã rơi vào Đại Tà Ma
Uyên mà không giải quyết được ngươi!

Chỉ thấy màu sắc của Đại Thiên Tà Ma đột nhiên sẫm lại, ma khí kinh người điên
cuồng chảy vào trong cơ thể hắn định tiêu diệt Lâm Động.

– Ha ha, ngươi có bao nhiêu ma khí, hôm nay ta sẽ tính hóa bấy nhiêu!

Lâm Động lại cười vang, thân thể Đại Thiên Tà Ma đột nhiên rung chuyển dữ dội,
có bạch quang dịu nhẹ bốc ra.

Á!!!

Sắc mặt bọn Thiên Nguyên Tử lập tức kịch biến, kêu lên thảm thiết.

Uỳnh uỳnh!

Trong lúc đó lại có tiếng sấm trầm đục vang lên, dường như có lôi đinh cuồng
bạo phát nổ bên trong thân thể Đại Thiên Tà Ma. Sức mạnh lôi đình cũng khiến
ma khí tiêu tan hết.

– Tên khốn kiếp!

Thiên Nguyên Tử ba người gầm lên, hung quang lóe lên trong ắt, chỉ thấy từ
trong cơ thể Đại Thiên Tà Ma nổ ra tiếng sấm, cái bụng không ngừng nhu đụng,
ma khí hung hăng xung kích về phía Lâm Động.

– Động thủ, giữ chân hắn lại!

Tiểu Điêu thấy thế lập tức hô lên rồi xông lên trước, một vầng trăng màu tử
hắc hiện ra quanh người, đem theo năng lượng Luân Hồi đánh tới Đại Thiên Tà
Ma.

Grào!

Tiểu Viêm cũng gầm lên, hắn đã không nhẫn nhịn được từ lâu, tốc độ còn nhanh
hơn Tiểu Điêu, hắc bạch quang lóe lên, hổ trảo sắc lẹm xé tan không gian rạch
lên người Đại Thiên Tà Ma những vết thương sâu hoắm.

Đại Thiên Tà Ma bạo nộ, cây cột ma khí trong tay giáng mạnh xuống khiến thân
thể Tiểu Viêm cũng tơi tả. Hắc bạch quang cuồng bạo bùng phát rồi điên cuồng
rơi xuống người Đại Thiên Tà Ma như muốn xé hắn tan tành trăm mảnh.

Binh binh binh!

Vầng trăng tử hắc cũng hung hăng oanh kích lên người Đại Thiên Tà Ma tạo nên
vô số vết thương sâu hoắm, máu tươi màu đen chảy ra xối xả.

Bị hai người Tiểu Điêu quấy nhiễu, bọn Thiên Nguyên Tử không thể toàn lực đối
phó với Lâm Động, chỉ đành chuyển công thế sang bọn Tiểu Điêu. Hơn nữa, tuy
thiếu đi Lâm Động hai người Tiểu Điêu bị yếu thế, nhưng hai người đã phát huy
tính hung hãn đến mức cao nhất, dù bị trọng thương nhưng cũng để lại một số
vết thương trên người Đại Thiên Tà Ma.

Bị hai người Tiểu Điêu xoay vần, sức mạnh của Đại Thiên Tà Ma cũng dần giảm
sút, đó là vì ma khí trong cơ thể bị Lâm Động nhanh chóng tịnh hóa. Rõ ràng
nuốt Lâm Động vào không phải quyết định sáng suốt của chúng. Trên dưới Lâm
Động toàn những thứ thần vật chuyên dùng để đối phó dị ma, khi thi triển ra
thì dù ma khí có dồi dào thế nào cũng khó có hiệu quả đối với Lâm Động.

Bình!

Nhân lúc sức mạnh của Đại Thiên Tà Ma yếu đi, hai người Tiểu Điêu tăng cường
công thế, trên ngực Đại Thiên Tà Ma bị đánh toác một vết lớn.

Grào!

Đại Thiên Tà Ma bị trúng trọng kích, thân thể to lớn bị đánh bay ra sau, nhổ
ra một đạo hắc quang. Hắc quang dần tan đi để lộ ra Lâm Động.

– Lão cẩu, đã biết thiếu gia ta cứng thế nào chưa?

Lâm Động lúc này toàn thân cũng đầy vết thương, khóe miệng có vết máu chảy.
Tuy hắn khiến bụng Đại Thiên Tà Ma điên đảo nhưng cũng bị thương không nhẹ.

– Khốn kiếp, bản tọa phải giết ngươi!

Bọn Thiên Nguyên Tử gầm lên phẫn nộ, chúng có thể nhận thấy thương thế bên
trong Đại Thiên Tà Ma còn nặng nề hơn những công kích mà ba người Lâm Động
trước đó đã tạo ra. Hơn nữa, quan trọng là ma khí trong Đại Thiên Tà Ma đã bị
Lâm Động làm rối loạn khiến sức mạnh của chúng giảm đi.

Nếu biết sớm thì chúng chắc chắn sẽ không nuốt cái họa đó vào bụng!

Lâm Động quệt máu trên miệng đi rồi khoanh chân ngồi trên không trung.

– Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, bảo vệ ta!

Dứt lời, Lâm Động dần nhắm mắt lại, nguyên lực toàn thân thu về, dường như vô
cùng bình tĩnh.

Ba người bọn Thiên Nguyên Tử thấy thế thì khựng người, cảm giác bất an trào
lên, giờ chúng không còn dám coi thường người thanh niên ba năm trước bị chúng
ép rời khỏi Đông Huyền Vực nữa rồi.

Đại Thiên Tà Ma gầm lên, cột ma khí trong tay hắn biến thành đạo hắc quang
xuyên thủng hư không lao thẳng về phía Lâm Động.

Vút!

Nhưng khi đến phạm vi trăm trượng quanh Lâm Động thì tử hắc quang lóe lên, đôi
cánh khổng lồ của Tiểu Điêu chắn ở phía trước chặn cột ma khí lại.

Sóng năng lượng kinh người khuếch tán ra xung quanh, Tiểu Điêu phụt máu, nhưng
hắn vẫn giữ cơ thể đứng vững, cũng đã chặn đứng được công kích của Đại Thiên
Tà Ma.

Grào!

Tiểu Viêm gầm lên điên cuòng, hắc bạch quang trào dâng, cơ thể hắn bỗng biến
to lên gấp đôi, hổ trảo sắc lạnh xé tan không gian điên cuồng tấn công Đại
Thiên Tà Ma.

Binh binh!

Đối mặt với công thế điên cuồng của Tiểu Viêm, Đại Thiên Tà Ma cũng gầm một
tiếng, ma quyền vung lên, mỗi quyền đánh xuống người Tiểu Viêm là phát ra
những tiếng trầm đục rung chuyển đất trời, thân thể Tiểu Viêm cũng dần bị
nhuộm đỏ tươi.

Mắt Tiểu Điêu cũng đỏ quạch, tay cầm hai vầng trăng khổng lồ, hai cánh đập
mạnh, bay lượn quanh người Đại Thiên Tà Ma một cách quỷ dị, vâng trăng vẽ nên
một đường cong kinh người chém xuống Đại Thiên Tà Ma.

Binh binh!

Ba bên hỗn chiến, tuy Tiểu Điêu và Tiểu Viêm không ngừng bị đánh bay đi nhưng
chớp mắt đã lại xông tới, khiến Đại Thiên Tà Ma không thể cựa quậy gì được.

– Cút ra cho bản tọa!

Đại Thiên Tà Ma gầm lên, chỉ thấy cánh tay hắn xuyên qua không gian tóm lấy
cánh của Tiểu Điêu, tay kia thì tóm đầu Tiểu Viêm rồi đập cả hai vào nhau. Máu
tươi bắn tung tóe, cả hai bay ra ngược ra tạo ra trên mặt đất một đường nứt
vạn trượng.

– Hôm nay bản tọa phải giết chết các ngươi!

Bọn Thiên Nguyên Tử nhìn Đại Thiên Tà Ma bị thương thế khắp người cũng bạo nộ,
sát ý dâng tràn, định truy sát thì sắc mặt bỗng biến đổi, ngẩng lên thì thấy
Lâm Động đã mở mắt, giữa trán là một đường hắc quang mở ra, một con mắt thần
bí như ánh lôi đình lấp lánh trong đêm tối hiện ra.

Khi con mắt thần bí ấy xuất hiện, ba người bọn Thiên Nguyên Tử lập tức trào
dâng sợ hãi, một cảm giác nguy hiểm không tả thành lời chạy khắp toàn thân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.