Võ Động Càn Khôn – Chương 1205: Liên minh Chu Nguyên – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1205: Liên minh Chu Nguyên

Kế hoạch tiêu diệt Cửu Thiên Thái Thanh Cung của Nguyên Môn, vì sự xuất hiện
của bọn Lâm Động mà đã thất bại hoàn toàn. Tuy Nguyên Môn thảm bại nhưng Cửu
Thiên Thái Thanh Cung cũng trở thành một đống phế tích, cung chủ thì trọng
thương tọa hóa, những trưởng lão còn lại cũng đều bị trọng thương, rõ ràng Cửu
Thiên Thái Thanh Cung hiện nay vô cùng yếu ớt.

– Nàng dẫn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung cùng ta đến Đạo Tông đi. Ở đây
không thể ở lại nữa rồi. Vạn nhất Nguyên Môn đánh lén nữa thì chắc chắn đệ tử
Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ tử thương thảm trọng.

Nghĩ đến việc Cửu Thiên Thái Thanh Cung giờ không còn mấy khả năng tự bảo vệ
nữa, Lâm Động cũng dùng điều đó lấy ý kiến của Lăng Thanh Trúc.

– Điều này…

Nghe thế Lăng Thanh Trúc cũng hơi do dự. Nếu cứ thế đến Đạo Tông thì khó tránh
khỏi cảm giác làm phiền người ta. Tuy nàng biết đó là cách tốt nhất nhưng
trong lòng vẫn không khỏi có chút kháng cự.

– Giờ nàng là cung chủ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung.

Lâm Động nhìn nàng chậm rãi nói.

Lăng Thanh Trúc nắm chặt tay, rồi khẽ gật đầu. Nàng hiện giờ đúng là phải luôn
luôn nghĩ cho đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung, dù rằng vì thế mà phải chịu
chút thiệt thòi.

– Nàng đi dặn dò mọi người trước đi.

Lâm Động nhìn đống phế tích, khẽ thở dài. Chỉ trong mấy ngày mà một siêu cấp
tông phái đã tan thành mây khối. Hẳn là trong lòng Lăng Thanh Trúc cũng không
dễ chịu gì.

Nói rồi hắn quay người đi, ngồi trên một mỏm đá nhìn Lăng Thanh Trúc đi dặn dò
đệ tử, không khí có phần xao động.

– Huynh bảo họ đến Đạo Tông sao?

Một luồng hàn khí thổi tới bên cạnh, Ứng Hoan Hoan cũng ngồi xuống cạnh hắn,
tay khẽ chống cằm nhìn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đang thu dọn tàn cục.

– Ừm.

Lâm Động gật đầu, cười:

– Nàng không để bụng chứ?

– Muội đâu có nhỏ nhen vậy.

Ứng Hoan Hoan trợn mắt, rồi nhìn đống phế tích, lầm bầm:

– Thật ra muội rất hiểu nàng ấy. Vì trước khi huynh trở về cả Đạo Tông cũng
do muội gánh vác. Cường giả Nguyên Môn nhiều vô kể, ba kẻ đứng đầu từ đầu chí
cuối chưa từng ra tay, muội sợ một ngày mình thất bại, bao nhiêu đệ tử Đạo
Tông cũng sẽ rơi vào tình cảnh kia.

– Ba năm qua, muội rất nhớ huynh, nhưng cũng phải dốc toàn lực bảo vệ Đạo
Tông….

Ứng Hoan Hoan coi chân lên, đặt cằm lên đầu gối, gương mặt được bao quanh bởi
hàn khí lúc này lại có vẻ yếu đuối khiến người ta xót xa.

– Muội sợ sẽ không đợi được huynh trở về. Hoặc là…khi huynh về thì Đạo Tông
đã bị hủy diệt, còn muội cũng đã bị buộc thành một người khác.

Lâm Động sững người nhìn cô gái bên cạnh mình, trong ba năm qua hắn sống không
dễ dàng gi, nhưng những người ở đây cũng dễ dàng sao? Nàng của ba năm trước
hoạt bát đáng yêu, là tiểu công chúa được cưng chiều của tất cả đệ tử Đạo
Tông, ngày nào cũng vui vẻ không phải lo nghĩ gì. Thế nhưng sau đó, sự tồn
vong của vô số đệ tử Đạo Tông đều đặt lên đôi vai mỏng manh của nàng. Gánh
nặng đó nghĩ thôi cũng khiến người ta đau lòng.

– Muội vất vả rồi. Nhưng giờ ta đã về, gánh nặng đó cứ để ta. Ta thô thịt
dày, rất giỏi gánh những thứ đó.

Lâm Động ánh mắt dịu dàng, đưa tay xoa xoa đầu Ứng Hoan Hoan, mái tóc nàng mát
rượi, cảm giác rất thoải mái.

– Ừm.

Hành động đó của Lâm Động khiến Ứng Hoan Hoan hơi đỏ mặt, nàng nói với âm
lượng chỉ hai người nghe thấy:

– Huynh yên tâm, dù huynh làm gì, muội cũng sẽ giúp huynh.

Ở phía xa, Lăng Thanh Trúc đang dặng dò đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung dọn
dẹp tàn cục chuẩn bị rút đi đột nhiên ngoảnh lại, thấy hai người ngồi trên mỏm
đá thì khẽ cắn môi, tâm cảnh trước nay vẫn tĩnh lặng bỗng gợn sóng.

– Chậc chậc, Thanh Trúc sư tỷ, xem ra tỷ gặp một đối thủ rất lợi hại rồi.

Đột nhiên từ bên cạnh có một giọng nói khẽ vang lên, chỉ thấy Tô Nhu không
biết đã tới bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt không ngừng nhìn về phía mỏm đá cười
khúc khích.

Lăng Thanh Trúc nhìn nàng:

– Ứng Hoan Hoan vì để hắn thoát khỏi Dị Ma Thành đã dùng tính mạng ép Ứng
Huyền Tử hiên thân, sự dám yêu dám hận đó đương nhiên ta không thể bằng.

– Đâu có, dù sao hai người cũng có tính cách khác nhau, cách thể hiện cũng
khác mà. Hì hì, thật ra muội cũng biết tỷ thích Lâm Động đại ca. Nếu không,
với tính cách của tỷ sao có thể mỗi năm lại đến vương triều Đại Viêm.

Tô Nhu cười.

– Thanh Trúc sư tỷ tuy trái tim bị bao phủ bởi một lớp băng nhưng phía sau nó
lại là một trái tim ấm nóng. Chỉ có điều, cả đời này chỉ Lâm Động đại ca mới
có phúc hưởng điều đó thôi…

Trước sự trêu chọc của Tô Nhu, Lăng Thanh Trúc vốn bình tĩnh như vậy cũng phải
đỏ mặt, làm bộ giận dữ:

– Nha đầu, ai dạy muội những cái đáng ghét như thế hả? CÒn không mau đi giúp
mọi người đi

– Vâng.

Tô Nhu cười, vẫy vẫy tay:

– Có điều, Thanh Trúc tỷ đừng bỏ lỡ mất nhé, trên thế gian này không có thuốc
hối hận đâu.

Lăng Thanh Trúc nhìn Tô Nhu cười chạy đi, môi khẽ mím lại, tâm cảnh mới dần
bình tĩnh đã lại gợn sóng ngày một nhiều.

Nửa ngày sau thì mới dọn xong tàn cục, bọn Lâm Động không ở lại thêm nữa, nhìn
nơi mấy ngày trước còn rất hùng vĩ đại khí, cuối cùng thở dài, vẫy tay rồi dẫn
tất cả đi… Cả đoàn trở về Đạo Tông đương nhiên gây nên không ít xao động. Đệ
tử Đạo Tông thấy đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung thần sắc u ám thì đều thở
dài. Cuộc chiến này ảnhh hưởng đến cả Đông Huyền Vực, nếu không phải Đạo Tông
có một Ứng Hoan Hoan, cộng với Lâm Động trở về kịp thời thì e là kết cục của
Đạo Tông còn bi thảm hơn.

Trong tông điện Đạo Tông, Ứng Huyền Tử nghe chuyện ở Cửu Thiên Thái Thanh Cung
cũng thở dài, sắc mặt ảm đảm.

– Đông Huyền Vực hiện nay, ngoài Nguyên Môn ra chỉ còn Đạo Tông chúng ta. Ta
nghĩ chắc chắn Nguyên Môn sẽ không để mặc cho chúng ta cố thủ nữa đâu.

Ứng Huyền Tử nói.

– Chưởng giáo cũng đừng quá lo lắng, lần này tuy Cửu Thiên Thái Thanh Cung
tổn thất không ít nhưng Nguyên Môn cũng phải trả giá rất đắt. Các trưởng lão
đã bị giết hết, dù Nguyên Môn có dị ma ngầm trợ giúp thì cũng không thể coi
như không có sự tổn thất đó.

Lâm Động lắc đầu nói:

– Nguyên Môn hiện nay có lẽ không thể chủ động tấn công nữa. Ba kẻ đứng đầu
Nguyên Môn vô cùng giảo hoạt, lúc này có lẽ sẽ không tùy tiện ra tay đâu.

– Ý ngươi là?

Ánh mắt Ứng Huyền Tử lóe sáng.

– Chủ động tấn công, tiêu diệt Nguyên Môn, kết thúc sự hỗn loạn ở Đông Huyền
Vực.

Hung quang lóe lên trong mắt Lâm Động, nhưng giọng nói thì vô cùng bình thản.

Ứng Huyền Tử và các trưởng lão Đạo Tông nghe thế đều giật mình, hiện nay
Nguyên Môn thế mạnh, Đạo Tông phần lớn là tránh né cố thủ tông môn, nhưng Lâm
Động lại chủ động tấn công.

– Cha, Nguyên Môn thế mạnh nhưng Đạo Tông chúng ta cũng không yếu, nếu thật
sự đánh thì chưa biết được ai sẽ thua đâu.

Ứng Hoan Hoan cũng lên tiếng:

– Hơn nữa dị ma quỷ dị đa đoan, nếu cứ mặc cho Nguyên Môn như vậy, chẳng ai
đảm bảo được sẽ có chuyện gì khác xảy ra.

Lâm Động gật đầu, phía sau Nguyên Môn có lẽ chính là Ma Ngục. Bọn chúng rõ
ràng có âm mưu tol lớn, chúng không dám hiện thân nên mới xâm thực Nguyên Môn
để động thủ thay. Nếu không giải quyết Nguyên Môn sớm thì hậu họa khó lường.

– Ứng Huyền Tử tiền bối, lần này Nguyên Môn đã tổn thất lớn, có lẽ không còn
thế mạnh như trước…

Lăng Thanh Trúc nãy giờ vẫn yên lặng nghe mọi người nói bỗng lên tiếng.

– Ồ?

Ứng Huyền Tử khựng người nhìn Lăng Thanh Trúc.

– Chiến tranh do Nguyên Môn gây ra ảnh hưởng đến cả Đông Huyền Vực, rất nhiều
siêu cấp tông phái đã bị hủy diệt, nhưng họ không phải bị tiêu diệt hoàn toàn,
vẫn có không ít cường giả thoát khỏi cái chết. Nếu Đạo Tông chủ động xuất
kích, lấy khẩu hiệu diệt trừ Nguyên Môn, thì ra nghĩ có lẽ sẽ rất nhiều cường
giả ẩn náu sẽ tới. Cục thế lúc ấy sẽ đổi ngược, Nguyên Môn sẽ là kẻ rơi vào
thế yếu.

Giọng nói có phần lạnh lùng của Lăng Thanh Trúc khiến không ít người mắt sáng
lên.

Lâm Động cũng ngạc nhiên nhìn Lăng Thanh Trúc, cách này cũng thật hay, mượn
cừu hận mà Nguyên Môn đã tạo ra kết nối tất cả cường giả các phương đang ẩn
tàng lại với họ cùng tuyên chiến Nguyên Môn. Như thế Nguyên Môn sẽ thật sự
phải quyết một trận sinh tử với cả Đông Huyền Vực.

– Lâm Động, ngươi nghĩ sao?

Ánh mắt Ứng Huyền Tử lóe sáng, gương mặt đầy phấn khích.

Lâm Động gật đầu cười:

– Hay!

Ứng Huyền Tử đứng bật dậy, vẻ mặt đầy kích động, một năm nay Đạo Tông bị
Nguyên Môn chèn ép sắp tắc thở, cục diện này sắp thay đổi rồi sao?

– Mau truyền tin, rộng rãi mời các cường giả ở Đông Huyền Vực đến cùng thành
lập liên minh Chu Nguyên. Ba ngày sau cùng quyết sinh tử với Nguyên Môn…

Tin tức về liên minh Chu Nguyên nhanh chóng truyền khắp Đông Huyền Vực. Tuy
ban đầu không có động tĩnh gì lớn nhưng dần dần khi tin tức được chứng thực,
các khu vực bắt đầu sục sôi, vô số cường giả nhanh chóng đến Đạo Tông, trên
gương mặt đều là sự thù hận với Nguyên Môn…

Nguyên Môn.

Tông phái này bây giờ đã không còn sự đại khí hào hùng trước đây nữa, ma khí
bao phủ trong tông, những làn gió âm hàn thổi qua, đệ tử Nguyên Môn đi qua đi
lại trong tông hấp nạp ma khí, vẻ mặt chìm đắm mà hung hăng

Đạo Tông đã giống như một vùng ma vực.

Sâu trong Nguyên Môn, trên một ngọn núi cao là ba thân ảnh đứng chắp tay sau
lưng, thấp thoáng có thể thấy khí tức khủng khiếp tỏa ra từ người chúng.

– Nghe nói Đạo Tông thành lập liên minh Chu Nguyên, quyết sinh tử với chúng
ta một trận…

Một kẻ đột nhiên cười khẽ.

– Vậy thì đợi chúng đến. Giải quyết cái liên minh này là Đông Huyền Vực sẽ
không còn bất cứ sự phản kháng nào nữa. Nguyên Môn chúng ta sẽ là kẻ thống trị
duy nhtất.

Nam tử áo trắng nói, hai màu trắng đen trong mắt giống như âm dương ẩn hiện,
huyền ảo vô cùng, chính là Thiên Nguyên Tử, một trong ba kẻ đứng đầu Nguyên
Môn.

– Ta và Lâm Động từng giao đấu, đúng là không ngờ được sau ba năm hắn lại
mạnh đến mức này. Thú vị thật!

Bên cạnh Thiên Nguyên Tử, Nhân Nguyên Tử với mái tóc màu bạc cười nhạt.

– Ba năm trước chúng ta có thể tùy ý giết hắn, ba năm sau vẫn vậy chẳng có gì
thay đổi cả.

Thiên Nguyên Tử thản nhiên nói.

Nhân Nguyên Tử gật đầu, vung tay lên, một đạo ngân quang bay xuống dưới:

– Ta vẫn chưa hoàn toàn thao túng được Không Gian Tổ Phù, dù gì nó cũng không
phải của mình, thật đáng tiếc…

Ngân quang bắn xuống hắc vụ cuồn cuộn, dường như có một thân ảnh mơ hồ đang
ngồi vững như bàn thạch, ngân quang lóe sáng rồi chui vào thân thể hắn.

Thiên Nguyên Tử nhìn nhân ảnh đó, gương mặt hiện sự quỷ dị, miệng lẩm nhẩm:

– Liên minh Chu Nguyên, hà hà, đến đi, đến đi…Đạo Tông, ta sẽ cho các ngươi
một niềm vui bất ngờ…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.