Lâm Động trên bầu trời có vẻ mặt khá trầm tư, Không Gian Tổ Phù đột nhiên xuất
hiện rõ ràng đã vượt ngoài dự liệu của hắn.
– Việc Nguyên Môn câu kết với dị ma là không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu đã vậy,
ba kẻ đứng đấu Nguyên Môn làm thế nào lại khống chế được Không Gian Tổ Phù?
Lâm Động lẩm nhẩm. Thường thì tổ phù có tính khắc chế rất mạnh đối với dị ma.
Chỉ cần trong cơ thể có ma khí thì chắc chắn tổ phù sẽ phản kháng chứ chưa nói
đến việc bị khống chế.
Dao động năng lượng vừa rồi Lâm Động cảm tri thấy rất rõ, đó chính xác là năng
lượng của tổ phù. Hơn nữa nhìn cái đại thủ đó có thể tùy ý xuyên qua không
gian như vậy, cũng chỉ có Không Gian Tổ Phù là làm được. Nếu không, dù là
cường giả bước vào Lh cũng khó lòng xuyên qua không gian mà không để lại bất
cứ dấu vết gì như vậy.
Ứng Hoan Hoan cũng lắc đầu chau mày, rõ ràng nàng cũng không rõ lắm rốt cuộc
Nguyên Môn dùng thủ đoạn gì mà thao túng được Không Gian Tổ Phù.
– Thôi, mặc kệ chúng dùng thủ đoạn gì, thứ thần vật như vậy không thể để rơi
vào tay chúng được.
Ứng Hoan Hoan gật đầu, rồi nàng bỗng nhìn về phía xa, ngón tay khẽ gạt lọn tóc
xõa bên tai lên, sắc mặt có phần khó hiểu.
Đích đến của ánh nhìn ấy cũng là một nữ tử tuyệt sắc dường như sinh ra nhờ hội
tụ thiên địa linh khí.
Lâm Động cũng nhận ra ánh mắt ấy, gương mặt vừa rồi đối diện với Nguyên Môn
không hề động dung mà giờ đã có chút thiếu tự nhiên.
Quan hệ giữa ba người đúng là có phần khó nói. Giữa Lâm Động và Lăng Thanh
Trúc là mối quan hệ xác thịt, rất nhièu năm trước, nguyên nhân lớn nhất khiến
Lâm Động đi ra từ một vương triều Đại Viêm nhỏ bé đó là muốn theo đuổi nữ tử
kia. Lăng Thanh Trúc kiêu ngạo, nhưng Lâm Động cũng cố chấp. Năm đó ta phải
ngưỡng vọng nàng vậy thì ta sẽ vượt qua nàng!
Về Lăng Thanh Trúc, hắn không thể không thừa nhận tận sâu trong trái tim hắn
có khát vọng chinh phục nàng. Dục vọng này đã được gieo mầm từ hồi trên đỉnh
núi ấy.
Dưới khát vọng ấy còn có sự bá đạo của nam nhân, hắn không thể tưởng tượng
được nếu Lăng Thanh Trúc dựa vào lòng một nam nhân khác thì liệu hắn giữ được
bình tĩnh vốn có không.
Còn Ứng Hoan Hoan thì sau này hắn mới gặp, đối mặt với sự hy sinh và chờ đợi
của cô gái này, Lâm Động dù có lòng dạ sắt đá thế nào cũng không thể làm như
không biết. Từng cảnh tượng ở Dị Ma Thành, đến nay vẫn còn để lại trong hắn vị
chua xót.
Cô thiếu nữ hoạt bát nhí nhảnh hồi đó, có thể nói là vì hắn mà trở thành một
mỹ nhân lạnh lùng. Sự thay đổi tính cách này rốt cuộc phải trải qua những nỗi
đau thế nào, có lẽ ngay Ứng Hoan Hoan cũng không thể đếm hết được.
Cả hai người đều ưu tú, không ai có thể phủ nhận. Một là đệ tử ưu tú nhất của
Cửu Thiên Thái Thanh Cung trong bao năm qua, người kia lại là chuyển thế của
Băng Chủ. Hai nữ tử gặp nhau, muốn ai đó chịu nhún nhường là chuyện không thể.
Mà đây cũng là điều khiến Lâm Động thấy đau đầu thêm nhiều lần.
– Giết!
Khi Lâm Động đang thất thần vì chuyện này thì tiếng hô giết từ phía dưới vang
lên. Chỉ thấy đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đang xông về phía đệ tử Nguyên
Môn. Đệ tử Nguyên Môn mất đi các trưởng lão thì sĩ khí đã mất hết, đối diện
với sự truy sát của đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung thì kêu gào thảm thiết.
Lúc này thì không thể nói cái gì là tàn nhẫn cả. Nguyên Môn phát động chiến
tranh thì phải trả giá. Huống hồ đệ tử Nguyên Môn đã bị ma khí xâm thực, để
lâu e là sẽ bị ăn mòn lý trí, trở thành dã thú hình người chỉ biết giết chóc.
Tiếng chém giết kéo dài một lúc lâu, khắp núi đều là thi thể đệ tử Nguyên Môn,
một số kẻ sống sót được cũng bỏ trốn trong thê thảm.
– Lâm Động đại ca!
Tô Nhu ở phía xa vẫy tay với Lâm Động, gương mặt đỏ hồng lên vì phấn khích.
Lâm Động thấy vậy cũng tiến lại phía đó. Phía sau, Ứng Hoan Hoan hơi do dự rồi
căn môi theo phía sau hắn.
– Lâm Động đại ca, huynh không bị thương chứ?
Tô Nhu vội vàng nhìn quanh người Lâm Động hỏi.
Xung quanh lúc này còn có rất nhiều đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung, họ cũng
nhìn Lâm Động đầy hiếu kỳ, ánh mắt cũng tràn ngập sự cảm kích. Nếu không phải
có mấy người Lâm Động đến tương trợ thì có lẽ Cửu Thiên Thái Thanh Cung đã đi
vào lịch sử của Đông Huyền Vực rồi.
Lâm Động lắc đầu cười rồi nhìn Lăng Thanh Trúc phía sau. Nàng nhận ra hắn đang
nhìn thì hơi ngoảnh đi chỗ khác, nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía Ứng Hoan
Hoan ở phía sau Lâm Động.
Ánh mắt hai nữ tử chạm nhau, không khí dường như đông cứng lại trong khoảnh
khắc.
Khí chất của cả hai lạnh lùng, chỉ có điều Ứng Hoan Hoan là do thể chất, hàn
khí quanh người vô cùng lạnh lẽo, còn Lăng Thanh Trúc thì là đến từ khí chất
bên trong nàng.
Cả hai dù ở đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Khi ở cùng
nhau tại một nơi, ánh sáng và sự lạnh lùng của cả hai dường như tạo nên cảm
giác đối lập nhau.
Cả khu vực dường như vào khí trường kỳ lạ của cả hai. Điều này cũng khiến đệ
tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng ngậm chặt miệng, mắt không ngừng nhìn qua
nhìn lại giữa hai người, rồi không kìm được liếc nhìn Lâm Động ở giữa. Một vài
người nhạy bén thì nhướn mày rồi lại nhìn Lâm Động với ánh mắt vừa khâm phục
vừa thương hại.
Tiểu Điêu, Chúc Lê đại trưởng lão cũng bay tới, thấy không khí cổ quái này thì
không kìm được bật cười, nhìn Lâm Động đầy thích thú.
– Khụ.
Không khí cổ quái cứ kéo dài mãi, mà Ứng Hoan Hoan và Lăng Thanh Trúc đều
không nói gì, cuối cùng Lâm Động đành hắng giọng một tiếng, rồi nhìn về phía
Cửu Thiên Thái Thanh Cung có phần đỏ nát, trầm mặc một chút nói:
– Cung chủ đâu?
– Sư phụ tọa hóa rồi.
Ánh mắt như mặt hồ thu của Lăng Thanh Trúc tối đi:
– Các trưởng lão cũng trọng thương, Cửu Thiên Thái Thanh Cung hiện giờ có thể
nói là đại thương nguyên khí rồi.
Lâm Động khẽ thở dài, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, so với Nguyên Môn, Cửu
Thiên Thái Thanh Cung đúng là khó lòng tạo nên trở ngại. Nếu hắn đến muộn một
chút có lẽ Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ tổn thấy nghiêm trọng hơn nhiều.
– Lần này…ta thay mặt đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung, cảm ơn ngươi và các vị
bằng hữu Đạo Tông cùng với những tiền bối khác.
Lăng Thanh Trúc khé nói.
– Hà hà, việc nên làm thôi.
Chúc Lê đại trưởng lão lắc đầu cười:
– Thôi, mấy người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện đi, lão phu không chịu nổi
cái không khí này rồi.
Nói rồi Chúc Lê quay người bước đi, mấy người Tiểu Điêu cũng cười rồi đ. Đệ tử
Cửu Thiên Thái Thanh Cung ở xung quanh cũng dần giải tán, chỉ là ánh mắt tò mò
vẫn không ngừng nhìn về phía này.
Ứng Hoan Hoan thấy mọi người rời đi, nhìn Lâm Động một cái rồi cười với Lăng
Thanh Trúc, đưa tay ra nói:
– Đạo Tông Ứng Hoan Hoan, ta nghĩ chúng ta đã gặp nhau rồi.
– Lăng Thanh Trúc, tên tuổi Hoan Hoan cô nương có lẽ không ai trên Đông Huyền
Vực là không biết.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Lăng Thanh Trúc cũng nở nụ cười hiếm gặp. Nàng đưa
tay khẽ nắm lấy tay Ứng Hoan Hoan. Cả hai không ai muốn yếu thế trước mặt đối
phương.
– Vậy hai người nói chuyện đi.
Ứng Hoan Hoan không nói gì thêm, chỉ nhìn Lâm Động, giọng nói dịu dàng hơn
nhiều:
– Xử lý xong việc rồi, bọn muội về Đạo Tông trước, muội đợi huynh.
Nói rồi nàng quay người rời đi.
– Hoan Hoan cô nương rất tốt với ngươi.
Lăng Thanh Trúc nhìn bóng lưng của Ứng Hoan Hoan, trầm mặc một chút rồi đột
nhiên nói.
– Nàng đã đến vương triều Đại Viêm? Mẹ ta nói từng gặp nàng.
Lâm Động cười, nhìn Lăng Thanh Trúc, nói.
Lăng Thanh Trúc gật đầu dường như rất bình tĩnh, chỉ là gương mặt hơi ửng
hồng, nói:
– Vừa hay có việc cần đến vương triều Đại Viêm, rồi thuận tiện đi thăm cha mẹ
ngươi.
Nàng nói có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt trước nay rất ít khi dao động
giờ lại có chút lúng túng. Vì cái cớ này thực sự rất khó khiến người khác tin
được.
Lâm Động gật đầu cười:
– Mẹ ta hỏi lúc nào thì đưa các nàng về.
Lăng Thanh Trúc trợn mắt, rồi lông mày nhướn lên:
– Các nàng?
Lâm Động bỗng chốc thấy đầu mình to ra.
Lăng Thanh Trúc mím môi, rồi ngoảnh mặt đi:
– Ba năm không gặp ngươi đã thay đổi rất nhiều.
Lâm Động cười, ngẩng lên nhìn vầng dương đang xuống núi:
– Vì ta muốn trở về mà.
Lăng Thanh Trúc trầm mặc, chỉ một câu nói cũng cho nàng hiểu được trong ba năm
qua người thanh niên này đã phải bỏ ra những gì. Người ngoài chỉ thấy quầng
sáng khi hắn trở về chứ sao biết được để có sức mạnh như thế hắn đã phải trải
qua bao lần sinh tử…
– Thật ra, ba năm trước ngươi cũng rất lợi hại.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói, trong đầu nàng hiện ra cảnh tượng ba năm trước. Thân
thể mỏng manh đầy máu, tay cầm trường thương, dù đối mặt với ba kẻ đứng đầu
Nguyên Môn cũng không hề sợ hãi. Khí phách đó khiến vô số người phải động
dung, bao gồm cả nàng.
Lâm Động cười, rồi khẽ vươn vai, thở ra một hơi:
– Đã về rồi thì nên kết thúc mọi việc thôi.
– Ngươi định thế nào?
Lăng Thanh Trúc nhận ra mùi tanh nồng trong ngữ khí của hắn.
Lâm Động ngẩng lên, nhìn về vầng tàn dương màu đỏ máu, lạnh lùng nói:
– Ba ngày sau, tử chiến một trận với Nguyên Môn!