Sâu trong Hoang Điện, ở đường chân trời lóe lên hai đạo lưu quang, rồi hiện
thân ở trên bầu trời, chính là Lâm Động và Ứng Hoan Hoan.
Lâm Động nhìn dãy sơn mạch quen thuộc này, những cảnh tượng từ ba năm trước
lại hiện lên trong đầu, hắn cười với Ứng Hoan Hoan, nói:
– Còn nhớ năm đó muội cá cược với ta gì không?
Ứng Hoan Hoan cuộn lấy lọn tóc, mím môi cười:
– Huynh nhớ dai quá đấy. Hơn nữa lúc đó ai bảo huynh không biết tốt xấu, cho
vào Thiên Điện không vào lại cứ muốn vào Hoang Điện, đúng là không biết lòng
tốt của người khác.
Lâm Động cười, chuyện năm đó giờ nghĩ lại thật khiến người ta hoài niệmk.
Hai người xuất hiện ở đây không lâu thì phía xa có rất nhiều quang ảnh, mấy
người Ứng Huyền Tử, Tiểu Điêu cũng đã tới.
– Hai ngươi muốn?
Ứng Huyền Tử nhìn hai người rồi nhìn đại địa. Xem ra ngài cũng đã biết về tình
hình Đại Hoang Vu Bi.
– Là muội cho cha biết.
Ứng Hoan Hoan khẽ nói:
– Dị Ma Vương trong Đại Hoang Vu Bi không dễ đối phó, nếu để hắn trốn mất thì
chắc chắn Đạo Tông phải hứng chịu đầu tiên, thương vong thảm trọng.
Lâm Động gật đầu, việc này với Đạo Tông khá nghiêm trọng, thân là chưởng giáo
đương nhiên Ứng Huyền Tử phải biết.
– Chưởng giáo, lát nữa mọi người hãy bố trận bên ngoài, vạn nhất có bất cứ
thứ gì chạy ra lập tức trừ bỏ!
Lâm Động trầm giọng. Theo như Nham nói, có lẽ Đại Hoang Vu Bi đang chấn áp một
Dị Ma Vương đạt đến tầng thứ hai Luân Hồi Kiếp. Nếu để hắn thoát được thì rắc
rối sẽ rất lớn.
– Tiểu Điêu, Chúc Lê đại trưởng lão, hai người cũng trợ giúp một chút, tuyệt
đối không được sai sót.
Lâm Động nhìn mấy người Tiểu Điêu, vẻ mặt ngưng trọng nói.
– Ngoài ra, Ngộ Đạo sư thúc, hãy tạm thời di tản đệ tử Hoang Điện sang điện
khác.
Ứng Hoan Hoan nhìn Ngộ Đạo, nói.
– Được.
Ngộ Đạo cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, đáp một tiếng rồi đi làm
ngay.
Lâm Động gật đầu, rồi nhìn đại địa phía dưới với ánh mắt ngưng trọng. Chân
giậm mạnh, một luồng năng lượng hùng hồn xuyên qua hư không chui vào đại địa.
Uỳnh uỳnh!
Cùng với luồng năng lượng chui vào đại địa, cả sơn mạch lập tức rung chuyển dữ
dội, một đường nứt toác khổng lồ xuất hiện, một tấm bia đá khổng lồ dần nhô
lên từ khe nứt ấy.
Ầm ầm!
Ngay khi tấm bia đã cổ xưa nhô lên, trời đất bỗng nổi từng trận gió âm lạnh,
thấp thoáng dường như còn có những tiếng kêu gào thảm thiết.
Cảnh tượng dị thường này khiến tim Lâm Động trùng xuống, xem ra ba năm nay ma
khí đã xâm thực Đại Hoang Vu Bi rất nghiêm trọng.
Tấm bia đá cuối cùng phá vỡ mặt đất xuất hiện trước mắt mọi người, Lâm Động
không kìm được siết chặt nắm đấm.
Đại Hoang Vu Bi hiện giờ, trên bề mặt phủ đầy hoa văn ma quái màu đen, chúng
bám trên mặt bia giống như hệ thống kinh mạch trong cơ thể con người, tỏa ra
một thứ khí tức gần như tử vong. Trên tấm bia đá, ngoài những đường hoa văn ma
quái đang đập giống như quả tim, bề mặt nó còn phủ một lớn băng dày, ánh sáng
mài lam lấp lánh đang chế ngự ma khí.
– Muội hiện tại chỉ có thể chế ngự được một chút sự xâm thực của ma khí.
Ứng Hoan Hoan khẽ nói. Hiển nhiên lớp băng kia là do nàng tạo ra, nhưng Dị Ma
Vương trong Đại Hoang Vu Bi thật sự lợi hại, dù với sức mạnh hiện tại của nàng
cũng không thể loại bỏ hoàn toàn hắn được.
– Như vậy đủ rồi.
Lâm Động nghiêm túc nói. Nếu không nhờ Ứng Hoan Hoan ra tay chế ngự ma khí thì
e là Đại Hoang Vu Bi không thể kiên trì đến khi hắn trở về.
– Giờ phải làm sao?
Ứng Hoan Hoan hỏi.
– Ta phải vào trong Đại Hoang Vu Bi và giải quyết Dị Ma Vương.
Lâm Động nói, chỉ khi trừ bỏ hoàn toàn Dị Ma Vương thì ma khí mới biến mất,
Đại Hoang Vu Bi mới hồi phục trở lại.
– Muội theo huynh.
Ứng Hoan Hoan không chút do dự nói. Dị Ma Vương trong Đại Hoang Vu Bi vô cùng
lợi hại, nàng không yên tâm để Lâm Động vào một mình.
Lâm Động nghe thế thì hơi do dự.
– Hừ, thực lực muội bây giờ không hề thua kém huynh, sẽ không gây trở ngại
cho huynh đâu.
Thấy hắn do dự, Ứng Hoan Hoan khẽ hừ mũi.
Lâm Động cười khổ, trầm ngâm một chút rồi cũng gật đầu. Ứng Hoan Hoan hiện nay
đúng là không còn như xưa, thật sự động thủ thì hắn cũng chưa chắc thắng được.
Lần này nguy hiểm không ít, có nàng theo chắc sẽ đảm bảo hơn.
– Vậy được, lần này chúng ta liên thủ trừ ma.
Nghe hắn nói thế Ứng Hoan Hoan mới gật đầu hài lòng.
– Chư vị, bên ngoài này giao cho mọi người.
Lâm Động nhìn bọn Tiểu Điêu, rồi đưa tay ra với Ứng Hoan Hoan. Nàng hơi đỏ mặt
rồi nắm lấy tay hắn.
Vừa chạm vào tay nàng, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa sâu tận xương tủy.
– Ài..
Lâm Động thầm thở dài, ánh mắt có chút luyến tiếc, bàn tay siết chặt hơn một
chút dường như muốn làm ấm bàn tay cho Ứng Hoan Hoan.
– Đi thôi.
Ứng Hoan Hoan nhận ra, hơi thất thần rồi ngoảnh mặt đi, mắt đỏ hoa, khẽ nói.
Lâm Động cười, hai người biến thành lưu quang bay thẳng về phía Đại Hoang Vu
Bi, ánh sáng dao động, hai người cũng biến mất.
Vào trong Đại Hoang Vu Bi, màn đêm lập tức ập tới, Lâm Động khẽ siết lấy bàn
tay trong tay mình.
Uỳnh!
Ánh sáng màu lam đột nhiên bùng nổ đẩy lùi bóng đêm. Lâm Động quay sang, chỉ
thấy Ứng Hoan Hoan giơ cánh tay kia lên. Trên đầu ngón tay ngưng tụ một cái
đèn băng, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ đó.
Ứng Hoan Hoan nhìn vùng bóng tối, hàn quang lóe lên trong mắt:
– Chút trò mèo này thôi sao, có phải coi thường người quá rồi không?
Vừa dứt lời thì một bông băng liên hiện ra dưới chân hai người. Băng liên xoay
chuyển, vô số cánh hoa bắn ra, rồi những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Cánh hoa vỡ tan thành những điểm sáng nhỏ, Lâm Động quét mắt, chỉ thấy trong
bóng tối có vô số con cự xà cuộn mình, trong mắt chúng đầy ma khí tà ác trừng
mắt nhìn hai người Lâm Động. Hắn chậm rãi bước từng bước, lôi quang lấp lánh
trong mắt, tiếng sấm rền vang trong cơ thể, chỉ thấy trong bóng tối, lôi vân
ngưng tụ, vô số đạo lôi đình đánh xuống khiến không gian sáng lòa.
– Lôi Đình Tổ Phù?
Ứng Hoan Hoan thấy dao động kỳ lạ từ Lâm Động, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
– Ừm, có được từ Loạn Ma Hải.
Lâm Động cười, rồi nhìn vào vùng tối:
– Xem ra Đại Hoang Vu Bi bị áp chế rồi, không gian trong này đã bị Dị Ma
Vương khống chế.
– Phá đi là được.
Ứng Hoan Hoan siết tay, đột nhiên hàn khí vô tận ngưng tụ rồi biến thành một
chiếc đàn cổ tựa hàn băng, bàn tay đặt lên gảy dây đàn.
Tiếng đàn vang lên, chỉ thấy một làn sóng băng bắn ra từ chiếc đàn, biến thành
băng phong, phát ra tiếng phượng hoàng ngâm trong trẻo.
Vút!
Con phượng hoàng bay ra cùng với hàn khí bao trùm, cuối cùng lao vào bóng tối
đầy ma khí, rồi bùm một tiếng nổ tung.
– Vô tận, băng phong!
Ứng Hoan Hoan lạnh lùng hô một tiếng, rồi Lâm Động nhìn thấy dị ma khí bá đạo
đông cứng lại bùm một tiếng vỡ vụn thành hư vô.
Bóng đêm nhanh chóng tiêu tan.
Hai người Lâm Động tăng tốc, bóng tối dần bị đẩy lùi, một lúc sau họ dần chậm
lại, ánh mắt nhìn về phía trước dần lạnh băng.
Xa xa phía trước là vùng đất đỏ rực lan tràn đầy hắc quang. Ở giữa là một tấm
bia đá màu đen, đó chính là Bi Linh của Đại Hoang Vu Bi mà Lâm Động đã gặp.
Nhưng Lâm Động chỉ nhìn quan một chút rồi hắn chuyển ánh mắt nhìn lên hắc ảnh
phía trên.
– Khặc khặc, đúng là nhiều mùi vị quen thuộc…
Trên tấm bia, hắc ảnh đó ngẩng lên, đôi mắt đỏ quạch đầy tà ác, bàn tay sắc
bén của hắn bám trên tấm bia, móng tay lướt qua là để lại một vết sâu hoắm.
Hắc ảnh đs nhìn Lâm Động, đồng tử hơi co lại:
– Thôn Phệ Tổ Phù? Lôi Đình Tổ Phù? Khặc khặc, đúng là có bản lĩnh, lại hàng
phục được hai đạo tổ phù..
– Một Dị Ma Vương hai tầng Luân Hồi Kiếp mà thôi, hơi ngang ngược quá thì
phải.
Ứng Hoan Hoan cười khảy.
Hắc ảnh nhìn sang Ứng Hoan Hoan, lúc này Lâm Động cảm nhận được ma khí quanh
người hắn dao động, trong ánh mắt dường như có hận ý và sự sợ hãi được ẩn tàng
rất sâu.
– Quả nhiên là ngươi, Băng Chủ!
Giọng nói chói tai của hắc ảnh vang lên:
– Xem ra ngươi cũng luân hồi chuyển thế rồi. Khặc khặc, nhưng xem ra hình như
ngươi chưa hoàn toàn phục hồi? Như vậy mà ngươi cũng dám ngông cuồng trước mặt
ta?
– Khặc khặc! Vừa hay nhân lúc ngươi chưa hoàn toàn thức tỉnh ta sẽ giết chết
ngươi, xem còn ai chặn đường bọn ta được nữa.
Lâm Động cười, chỉ có điều trong nụ cười ấy là hàn ý lạnh lẽo, ngay sau đó mắt
hắn dâng tràn hắc lôi quang, năng lượng cuộn trào như vũ bão.
– Ngươi bị phong ấn thành ngu ngốc rồi. Hôm nay chưa biết ai sẽ giết ai đâu!