Cả Đô Thành lúc này rơi vào biển tiếng hoan hô, trước lúc này không lâu họ gần
như đã ở vào tuyệt cảnh, một khi thành bị phá thì sẽ không còn vương triều Đại
Viêm nữa. Con dân của cả vương triều sẽ không còn chốn dung thân, sẽ phải tha
hương cầu thực, thảm kích đó, trong một hai năm nay họ đã nhìn thấy quá nhiều.
Nhưng khi họ đã tuyệt vọng thì thân ảnh trẻ tuổi nhưng khiến cả đất trời rung
chuyển kia đã xuất hiện và đem đến niềm hy vọng cho họ.
Khi hắn cười, vị siêu cấp cường giả đến từ Nguyên Môn đã tan biến thành tro
bụi, trăm vạn liên quân chỉ sau một lời của hắn đã trốn chạy một cách thê
thảm.
Lúc này họ mới tin, trên thế gian này thật sự có thứ truyền kỳ một lời thay
đổi tất cả. Chỉ có điều thứ tồn tại đó chưa từng xuất hiện trong lịch sử vương
triều Đại Viêm, mãi cho đến bây giờ…
Đội quân trên tường thành đã rút vào trong, chỉ để lại một số thủ vệ cần
thiết. Có đội quân đầy sát khí kia, rõ ràng tầng phòng ngự của họ không còn
tác dụng gì nữa.
Trong một tòa đại viện ở Đô Thành, nơi sở tại của tông tộc Lâm thị, vì chiến
hỏa mà mọi sức mạnh của Lâm thị cũng được chuyển dời về đây.
Lúc này, ở đây có dấu hiệu sục sôi, vô số tộc nhân ào tới vây quanh sảnh tiếp
khách, vô số ánh mắt cuồng nhiệt đều nhìn về người thanh niên gầy gò trong
sảnh.
– Đó chính là Lâm Động đại ca sao? Cho ta nhìn cái nào.
– Lâm Động đại ca là tộc nhân của Lâm thị chúng ta. Vừa rồi các ngươi không
thấy, trưởng lão của Nguyên Môn trực tiếp bị Lâm Động đại ca giết trong chớp
mắt, liên quân các vương triều cũng bị một câu của huynh ấy đánh cho tan tác.
– Lâm Động đại ca đẹp trai thật!
– Này, các muội đừng có hám trai như thế.
– Hì hì, ta cùng lứa với Lâm Động đại ca đấy, năm đó ta cũng tham gia tộc
hội, nhưng Lâm Động đại ca hồi đó không lợi hại thế này.
Trong đại sảnh, Lâm Động tay cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm, những tiếng xì
xầm bên ngoài tuy nhỏ nhưng hắn đều nghe thấy cả, khóe miệng khẽ nhếch lên
cười.
Cảm giác đó cũng rất tuyệt.
Trong đại sảnh, tộc trưởng Lâm thị, Lâm Phần và nhiều trưởng lão đều ngồi phía
dưới, ngồi đầu tiên là Lâm Chấn Thiên vẻ mặt đầy bất lực. Vốn dĩ vị trí này là
để Lâm Động ngồi nhưng tiểu tử đó lại ấn lão đầu này ngồi xuống.
Phía dưới Lâm Động là Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu
Thanh. Vừa rồi hắn đã giới thiệu họ một lượt, khi Lâm Phần và các trưởng lão
biết những người này đều là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh thì bàn tay có
phần run rẩy. Tuy thực lực Lâm thị hiện nay cũng đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng
đâu có tư cách gặp nhiều siêu cấp cường giả thế này.
Nhưng điều khiến họ thở phào là, những siêu cấp cường giả đến tông chủ của
siêu cấp tông phái cũng phải đối đãi khách khí này lại không hề có ngạo khí mà
ai cũng tươi cười vui vẻ. Tuy biết điều này có liên quan rất lớn đến Lâm Động,
nhưng trong lòng vẫn khó tránh được sự phấn khích.
– Ha ha, Lâm Động à.
Lâm Phạn tươi cười, chẳng còn chút uy nghiêm gì của một tộc trưởng Lâm tộc
nữa. Ngài cười nhìn Lâm Động, nụ cười khiến hắn cảm thấy có chút buồn vười.
Nhớ năm đó trong mắt hắn tộc trưởng Lâm thị là người rất có địa vị.
– Những năm nay Lâm thị phát triển được như ngày nay thật sự phải nhờ ngươi.
Vừa rồi Trưởng Lão Viện đã thương lượng, ta tuổi cũng đã cao, vị trí tộc
trưởng…
– Tộc trưởng Lâm Phạn, e là ta không có ý nghĩ đó.
Lâm Động cười, lão già này cũng thật giảo hoạt, muốn dùng nó để trói chân mình
sao?
Thấy Lâm Động cự tuyệt, Lâm Phạn cười bối tối, với thực lực của hắn hiện nay,
nếu trở thành tộc trưởng Lâm thị, đừng nói vương triều Đại Viêm, e là cả Đông
Huyền Vực này Lâm thị cũng sẽ có danh tiếng rất lớn.
Nghĩ thế, ngài không kìm được nhìn sang Lâm Chấn Thiên, mấy năm nay quan hệ
của ngài với Lâm Chấn Thiên cũng rất tốt.
Lâm Chấn Thiên thấy thế lại ngoảnh mặt đi, lão cũng không phải lão hồ đồ, đã
là việc Lâm Động không thích thì sẽ không cố tình can dự. Dù sao Lâm Động hiên
nay cũng không phải tiểu hài tử năm xưa nữa.
Lâm Phạn thấy Lâm Chấn Thiên như vậy cũng chỉ đành lắc đầu bất lực.
Lâm Động đều nhìn thấy hết những điều đó, cuối cùng khẽ cười, đặt chén trà
xuống cười:
– Chuyển cho cha ta vậy.
Lâm gia dù gì cũng là một chi của tông tộc Lâm thị, mà ý thức tông tộc của Lâm
Chấn Thiên rất mạnh, năm đó để trở về tông tộc đã phải nỗ lực rất nhiều, vì
thế Lâm Động cũng không thể phân biệt rạch ròi hai bên. Nếu đã vậy thì cứ để
họ có chút lợi ích vậy.
Lâm Phạn khựng người, rồi mừng rỡ gật đầu liên tục. Lâm Tiêu là cha Lâm Động,
cha con họ ai làm tộc trưởng chẳng phải cũng thế cả sao? Đến lúc có chuyện, lẽ
nào Lâm Động lại không giúp cha mình?
– Tiểu tử thối ngươi.
Lâm Tiêu ở bên cạnh nghe vậy không kìm được muốn trách mắng, nhưng Lâm Phạn
vội cười nói:
– Lâm Tiêu, ngài đừng từ chối nữa, bọn ta đã chứng kiến năng lực của ngài,
sau này ngài sẽ là tộc trưởng của tông tộc Lâm thị, cứ quyết định thế đi.
Nói rồi, Lâm Phạn không đợi Lâm Tiêu nói gì, vội vàng rời đi khiến Lâm Tiêu
sững sờ, chưa bao giờ thấy một tộc trưởng nào nhường chức lại nhanh gọn, dứt
khoát như vậy.
– Nếu Động nhi đã nói vậy thì ông cứ đồng ý đi.
Liễu Nghiên khẽ nói. Lâm Tiêu đành nén giận trừng mắt nhìn Lâm Động, không nói
gì nữa.
– Động nhi lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.
Liễu Nghiên đột nhiên vẫy vẫy Lâm Động, mỉm cười nói.
Lâm Động khựng một chút rồi tiến lại. Liễu Nghiên khẽ chỉnh lại y phục cho
hắn, nụ cười có phần kỳ lạ:
– Con có biết không, trong ba năm con rời nhà, năm nào cũng có hai nữa tử đến
thăm bọn ta.
Lâm Động sững người, vẻ mặt đầy khó hiểu, nữ tử, đến thăm cha mẹ ta?
– Khụ.
Lâm Tiêu hắng giọng:
– Hai nữ hài này đều không tồi, tiểu tử ngươi cũng có chút nhãn quang.
Lâm Động chẳng hiểu gì, bất lực nói:
– Nhị vị nói gì ai vậy?
– Họ một người là Lăng Thanh Trúc, một người là Ứng Hoan Hoan…
Lâm Tiêu cười.
Lần này Lâm Động thật sự sững sờ, quả thực quá bất ngờ, Lăng Thanh Trúc tính
cách cao ngapọ, nàng sẽ chủ động thăm cha mẹ hắn, điều này thật quá khó tin.
Còn Ứng Hoan Hoan trước nay luôn là tiểu công chúa được mọi người nâng niu,
lại hiểu chuyện vậy sao?
– Hai nữ hài này đều rất tốt, mẹ rất thích. Khi nào con đưa họ về.
Liễu Nghiên cười nói.
Lâm Động chỉ biết cười trừ, lúc này dù hắn có thực lực giết chết cường giả
Chuyển Luân Cảnh thì cũng muốn toát mồ hôi lạnh.
– Ồ, đúng rồi, cha mẹ, con không thể ở lại đây quá lâu. Đông Huyền Vực hiện
nay cũng quá hỗn loạn, Đạo Tông cũng có rắc rối lớn, con phải đi một chuyến.
Lâm Động vội vàng chuyển chủ đề.
– Con lại phải đi sao?
Quả nhiên nghe câu nói đó Liễu Nghiên cũng vội hỏi.
– Đạo Tông và Động nhi có ơn bồi dưỡng, Đạo Tông gặp nan đương nhiên nó phải
giúp. Hơn nữa mấy năm nay Lâm gia cũng được Đạo Tông chiếu cố nhiều, về tình
về lý đều không thể tránh được.
Lâm Tiêu trầm giọng nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi nhìn Kim Viên Yêu Soái:
– Kim Viên, ngươi dẫn theo hai nghìn Hổ Phệ Quân chấn thủ ở đây, khi có động
tĩnh gì lập tức truyền tin cho ta.
– Rõ!
Kim Viên Yêu Soái gật đầu đáp.
– Thế bao giờ ngươi đi?
Lâm Chấn Thiên cũng hỏi.
Lâm Động vốn định đi ngay, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Liễu Nghiên thì
cười:
– Ngày mai đi.
Ngày hôm sau, sau khi từ biệt Lâm Tiêu, Liễu Nghiên, Lâm Động lập tức dẫn theo
quân lập tức lên đường đến Đạo Tông.
Vì Lâm Động không biết đường đến Đạo Tông nên đem theo một số đệ tử Đạo Tông ở
trong Đô Thành. Điều này khiến hộ vô cùng phấn khích, đặc biệt là thiếu nữ tên
An Nhiên. Từ sau khi xuất thành gương mặt xinh xắn của cô bé vẫn đỏ bừng đầy
hưng phấn.
Dọc đường đi không có nhiều trở ngại, với tốc độ của hội Lâm Động, vốn cần hơn
chục ngày thì giờ chỉ nửa ngày đã tới phạm vi của Đạo Tông
Có điều, khi họ sắp đến sơn mạch, nơi sở tại của Đạo Tông thì Lâm Động đột
nhiên cho dừng lại trên một đỉnh núi. Hắn nhìn về phía xa, không biết tại sao
lòng bàn tay lại toát mồ hôi. Cảm giác như về gần đến cố hương. Ở đó có lẽ sẽ
gặp được rất nhiều người có ấn tượng sâu sắc…
– Lâm Động sư huynh, sao không đi nữa? Phía trước là Đạo Tông rồi.
An Nhiên nhìn Lâm Động, nghi hoặc hỏi.
Tiểu Điêu nhìn Lâm Động lúc này ánh mắt đầy phức tạp, dường như biết được tâm
cảnh của hắn, bèn phẩy tay với An Nhiên:
– Tiểu nha đầu, yên lặng chút đi.
An Nhiên nghe thế, ban đầu trừng mắt nhưng rồi nghĩ tới thực lực khủng bố của
Tiểu Điêu bèn rụt đầu về, lầm bầm:
– Vẻ ngoài đẹp mắt thì có gì giỏi.
Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Tiểu Điêu vẫn nghe thấy hế, cơ mặt hắn hơi co rút,
hít sâu một hơi kìm nén mong muốn ném tiểu nha đầu này đi.
– Các ngươi cứ ở đây, ta đến Đạo Tông trước.
Lâm Động khẽ thở ra, nói.
– Ừm, có vấn đề gì thì phát tín hiệu, bọn ta lập tức đến ngay.
Tiểu Điêu gật đầu rồi mạnh tay kéo tiểu nha đầu vẫn còn muốn nói đi.
Lâm Động biến thành đạo lưu quang, chỉ mấy phút sau trước mắt đã thấy dãy sơn
mạch quen thuộc. Ở bên ngoài là một đạo trận pháp hộ tông, trong đó có vô số
đệ tử đang canh gác nghiêm ngặt.
Lâm Động xuất hiện ở trước trận pháp, hắc quang tỏa ra nơi đầu ngón tay, khẽ
động một cái mở ra một cái lỗ nhỏ trên trận pháp rồi thân hình bay vào như quỷ
dị, không một ai chú ý tới.
Lâm Động di chuyển trong Đạo Tông rộng lớn, âm thanh ầm ầm phát ra từ dòng đan
hà ở phía xa, vô số đệ tử Đạo Tông đang tiến hành bài học tu luyện hàng ngày.
Những cảnh tượng đó vẫn quen thuộc như vậy, giống như đã khắc sâu trong tim
không thể xóa bỏ.
Lâm Động đứng trên vách núi nhìn những tu luyện đài như ẩn như hiện trong đám
mây, trầm mặc hồi lâu.
Khi Lâm Động trầm mặc nhìn không khí xung quanhdt, đột nhiên có tiếng đàn du
dương vọng lại từ xa, cầm âm miên man khiến người khác không kìm được mà chìm
đắm vào nó.
Nghe thấy tiếng đàn, thân thể Lâm Động run lên, ánh mắt phức tạp ngẩng lên,
chỉ thấy trên cây tùng nhô lên vách núi ở phía xa có một thân ảnh mảnh mai
ngồi đó. Phía trước nàng là một cây cổ cầm, mái tóc màu lam lạnh buông xõa
giống như ngọn thác bạc.
– Hoan Hoan…
Lâm Động nhìn thân ảnh đó, bàn tay siết chặt khẽ run rẩy, nhưng hắn đã cố gắng
thu lại khí tức để không để lộ mình. Tuy mấy năm nay hắn thường hoài niệm thân
ảnh đó, nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn lại có cảm giác sợ hãi khó hiểu. Hắn
sợ, thời gian đã thay đổi thứ gì đó.
Tiếng đàn du dương truyền đi xa, đệ tử Đạo Tông trên tu luyện đài cũng tạm
dừng, mọi ánh mắt đều nhìn về phía thân ảnh ấy với ánh mắt tôn sùng và ngưỡng
mộ.
Ba năm nay, khi Ứng Hoan Hoan nhiều lần chặn đứng được công thế của Nguyên
Môn, thanh danh của nàng ở Đạo Tông cũng đã vượt qua Ứng Huyền Tử.
Tiếng đàn dần lặng xuống, lắng nghe sự lạnh lẽo, cô đơn trong tiếng dàn, Lâm
Động không kìm được thở dài, khí tức đã được thu lại một cách hoàn mỹ cuối
cùng cũng dao động.
Tiếng đàn sắp lắng hẳn bỗng nhiên phát ra âm thanh chói tai, dường như đó là
tiếng dây đàn đứt, tất cả đệ tử Đạo Tông đều ngạc nhiên nhìn lên thì thấy thân
ảnh đó đột nhiên đứng dậy.
Thân ảnh khẽ động rồi xuất hiện trên bầu trời quét mắt nhìn bốn phía. Gương
mặt quen thuộc đó đã không còn sự nhí nhảnh năm xưa mà thay vào đó là nét đẹp
điên đảo chúng sinh, chỉ có điều vẻ đẹp đó mang chút lạnh lùng và hàn khí.
Có điều lúc này, gương mặt xinh đẹp vẫn bị che phủ bởi sự lạnh lùng mấy năm
nay lại có nước mắt chảy dài.
Đệ tử Đạo Tông sững sờ nhìn nàng, hiển nhiên là không hiểu tiểu sư tỷ lạnh
lùng sao đột nhiên lại nhưu vậy.
Nàng không quan tâm, chỉ nhìn dãy sơn mạch trùng điệp, rồi giọng nói giận dữ
vang lên:
– Lâm Động, huynh dám trở về, mà không dám ra gặp muội sao?
Giọng nói của nàng vang vọng, cả Đạo Tông lập tức bạo động.