Võ Động Càn Khôn – Chương 1186: Đánh – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1186: Đánh

– Động nhi…

Liễu Nghiên nhìn người thanh niên quen thuộc trước mắt, nước mắt không kìm
được mà lăn dài, tay bà run run đưa ra khẽ chạm lên mặt Lâm Động, sự thận
trọng đó dường như sợ cảnh tượng trước mặt chỉ là ảo ảnh trước khi chết vậy.

Lâm Động mỉm cười, để kệ cho bàn tay lạnh lẽo của Liễu Nghiên chạm lên mặt
mình, cảm giác huyết mạch tương liên khiến tim hắn run lên.

– Đúng là con…Động nhi, con vẫn còn sống!

Sự ấm áp trên bàn tay cuối cùng khiến Liễu Nghiên hoàn toàn tỉnh táo, niềm vui
sướng vô bờ dâng trào, bà ôm chặt lấy Lâm Động mà khóc. Không ai ngờ được khi
Đạo Tông thông báo tin Lâm Động bị Nguyên Môn ép ra khỏi Đông Huyền Vực, không
biết sống chết ra sao, bà đã đau đớn thế nào, cũng may sau đó lại có tin Lâm
Động vẫn còn sống mới khiến bà có chuyển biến tốt một chút. Có điều, cứ nghĩ
đến việc Lâm Động một mình xông pha bên ngoài chịu biết bao khổ sở là tim bà
như bị dao cứa.

Lâm Động cũng ôm chặt lấy Liễu Nghiên, đầu gác nhẹ lên vai bà, trong ánh mắt
trước nay không hề biết đến sợ hãi dù đứng trước hoàn cảnh nguy hiểm thế nào,
cũng đã rưng rưng nước mắt.

– Mẹ, con không sao.

Lâm Động hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, ngẩng lên nhìn Lâm Tiêu đứng
cạnh Liễu Nghiên. Gương mặt luôn luôn nghiêm nghị của Lâm Tiêu cũng tràn ngập
niềm vui, nhưng đã bị ông kìm nén rất nhiều.

– Cha.

Lâm Động cười với Lâm Tiêu.

– Hừ, tiểu tử thối, vẫn còn biết người cha này sao, đi là đi lâu như vậy,
chẳng có tin tức gì hết.

Lâm Tiêu Nghiêm mặt, hừ lạnh.

– Ông chỉ biết nói linh tinh, Động nhi ở ngoài đó chịu khổ nhiều hơn ông
nhiều. Ông có tư cách nói nó à?

Liễu Nghiên nghe thế lập tức quay lại giận dữ nói.

Lâm Tiêu cười khan, nhìn Lâm Động đang tươi cười, ánh mắt không kìm được đỏ
lên:

– Tiểu tử thối vẫn quật cường như vậy. Năm đó cha đã nói, ở bên ngoài mệt thì
về nhà, cha không có bản lĩnh như con, nhưng chỉ cần con quay về là cha tuyệt
đối sẽ không để con chịu ấm ức.

– Cha, sao giờ cha lại tình cảm thế?

Với tính cách của Lâm Động mà cũng thấy sống mũi cay cay vì lời nói của Lâm
Tiêu. Chỉ khi ở trước họ, Lâm Động mới là cậu thanh niên non nớt của Thanh
Dương Trấn chứ không phải cường giả đỉnh cao trong trời đất.

Lâm Tiêu cười, rồi vội tránh sang một bên:

– Tiểu tử thối, gia gia cũng ở đây, còn không lại chào hỏi.

– Ha ha, không vội không vội, cậu nhóc mới trở về, cứ để nó nói chuyện với mẹ
đã.

Lâm Chấn Thiên cười lớn, lúc trước vô cùng trầm mặc, giờ ông như thay đổi hoàn
toàn, ánh mắt lấp lánh ánh nước nhìn Lâm Động, gương mặt đầy vẻ tự hào.

– Gia gia vẫn tráng kiện như xưa.

Lâm Động cười với Lâm Chấn Thiên, lão gia tử năm đó là người quyền uy nhất
trong nhà, đến hắn cũng phải sợ.

Lâm Chấn Thiên cười lớn, tiến lại vỗ mạnh lên vai Lâm Động, có phần kích động
nói:

– Tốt, nhóc con, ngươi là niềm tự hào của Lâm gia!

Lâm gia bọn họ có được địa vị trong Đại Viêm như hiện nay, tộc trưởng cũng rất
khách khí với họ, tát cả là công của Lâm Động cả.

Mọi người trên tường thành dần sực tỉnh, họ nhìn người thanh niên gầy gò phía
trước Lâm Tiêu rồi nhìn nhau. Ở đây có không ít người đã biết Lâm Động, mấy
năm trước, khi Lâm Động rời khỏi Đại Viêm tham gia Bách triều đại chiến, hắn
chỉ là một thiếu niên, nhưng nay hắn đã có phong phạm của một tông sư. Vừa rồi
chi tùy ý ra tay đã chặn đứng công thế của một cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Thực lực đó rốt cuộc khủng bố đến mức nào?

– Hà hà, thì ra là Lâm Động tiểu ca ra tay tương trợ. Ta thay mặt Đại Viêm
cảm tạ.

Mạc Kinh Thiên bước nhanh lên trước, ôm quyền cười nói, nụ cười cũng rất kính
cẩn.

Trên thế gian này, thực lực là chủ, cái chức vua một nước e là trong mắt Lâm
Động chẳng là gì.

Lâm Động cũng cười, rồi nhìn người thanh niên phía sau Mạc Kinh Thiên:

– Mạc Lăng huynh, ở Đạo Tông vẫn tốt chứ?

Thần tình Mạc Lăng có phần kích động, vội gật đầu. Nhớ lại cảnh mấy người họ
năm đó cùng tham gia Bách triều đại chiến, trong lòng lại thấy hào hùng.

– Huynh…huynh…là Lâm Động sư huynh?

Phía sau Mạc Lăng có một giọng nói rụt rè vang lên. Lâm Động ngẩng đầu nhìn
thì thấy một thiếu nữ mặc áo xanh, dáng người mảnh mai, xinh đẹp, trong mắt
nàng ánh lên sự cuồng nhiệt.

– Đây là An Nhiên, hà hà, cũng là đệ tử của Hoang Điện chúng ta, vẫn luôn rất
sùng bái huynh. Đương nhiên, trong Đạo Tông bây giờ e là không chỉ có một
người sùng bái huynh. Nếu họ biết huynh trở lại có lẽ sẽ nổ tung trời mất.

Mạc Lăng cười.

Lâm Động nhớ đến những huynh đệ ở Đạo Tông trong lòng thấy ấm áp, cười với An
Nhiên một cái. An Nhiên thấy thế thì mặt đỏ rần, tay vặn lại với nhau, không
còn nhanh nhảu như bình thường nữa.

– Trưởng lão mù, nhiều năm không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?

Lâm Động nhìn sang lão nhân mù mặc áo xám cười. Năm đó ở Đạo Tông hắn còn bồi
trưởng lão chơi cờ, cũng nhận được không ít chỉ điểm, nên Lâm Động cũng rất
tôn kính ngài.

– Ngươi ấy mà…

Trưởng lão mù nhìn về phía Lâm Động, gương mặt nở nụ cười, người thiếu niên
năm dó bất giác đã trưởng thành đến mức đến ngài cũng với không tới rồi.

Trên tường thành, không khí căng thẳng đã dần tan đi, không ít người vẻ mặt
đầy sung sướng, lén nhìn người thanh niên kia. Từ khi hắn xuất hiện đến giờ,
hắn căn bản chưa nhìn đám địch nhân phía xa lần anò. Phong thái này khiến họ
có chút hy vọng.

– Không biết các hạ là ai? Ta là trưởng lão Nguyên Môn, Triệu Khuê, hy vọng
bằng hữu đừng tham gia nhúng tay vào việc này tránh phiền phức.

Trên bầu trời, Triệu Khuê ánh mắt tối tăm nhìn thân ảnh kia, giọng nói trầm
thấp vang như sấm vọng trên không trung.

Dựa vào việc lúc này Lâm Động ra tay, Triệu Khuê đã biết thực lực của hắn chắc
chắn vô cùng kinh người, vì thế mới có chút dè chừng không dám tùy tiện ra
tay.

Triệu Khuê nói vậy, mọi người đều nhìn về Lâm Động, ở đây chắc chỉ có hắn mới
có khả năng đấu lại Triệu Khuê.

– Động nhi.

Liễu Nghiên kéo tay Lâm Động, gương mặt đầy lo lắng.

Lâm Động cười, nhưng căn bản không thèm quay lại, mọi người thấy thế cũng
không dám nói gì.

– Các hạ không nghe thấy lão phu nói sao?

Triệu Khuê thấy Lâm Động không để ý đến mình thì nộ hỏa bùng phát, gằn giọng
nói. Nguyên Môn hiện nay không như trước, dù đối phương có là siêu cấp cường
giả Chuyển Luân Cảnh thì Nguyên Môn cũng không sợ.

– Lão cẩu nhiều lời.

Cuối cùng Lâm Động cũng có phản ứng, nhưng vẫn không quay lại, chỉ thản nhiên
nói.

– Ngươi!

Triệu Khuê đại nộ, lập tức có nguyên lực hùng hồn hội tụ.

Uỳnh!

Nhưng khi lão định ra tay thì không gian phía trên tường thành biến dạng, phía
sau Lâm Động đột nhiên có gần chục thân ảnh hiện ra.

Những thân ảnh đột ngột xuất hiện này cũng khiến Mạc Kinh Thiên, Lâm Phần giật
mình. Sau khi cảm nhận được áp lực khủng khiếp tỏa ra từ những người đó, mồ
hôi lạnh trên trán họ đều túa ra.

– Đại thủ lĩnh!

Thiên Long Yêu Soái nhìn Triệu Khuê phía sau, ánh mắt lóe hàn quang, hỏi Lâm
Động. Một cường giả Chuyển Luân Cảnh phổ thông mà dám ngông cuồng trước mặt
họ?

Mấy người Mạc Kinh Thiên ở xung quanh thấy Thiên Long Yêu Soái cung kính với
Lâm Động như vậy đều thất kinh.

Lâm Động chỉ phẩy tay, lạnh lùng nói:

– Đánh!

Nghe thế, Thiên Long Yêu Soái cười gằn, thân hình biến mất, khi xuất hiện lại
thì đã ở trước mặt Triệu Khuê.

– Lão cẩu khí tức không ổn định như ngươi cũng dám ngông nghênh ở đây, đồ
không biết sống chết!

Thiên Long Yêu Soái cười khảy, rồi tung một quyền, nguyên lực hội tụ, tiếng
long ngâm vang lên, trong luồng nguyên lực thẩm thấu dao động Luân Hồi.

Triệu Khuê vội vàng vận nguyên lực, cũng toàn lực tung ra một quyền.

Binh!

Quyền của hai người chạm vào nhau, năng lượng đáng sợ cuộn trào, rồi mọi người
nhìn thấy Triệu Khuê kêu lên thảm thiết, thân hình thảm hại bay ngược ra sau
vài nghìn trượng. Triệu Khuê không chịu nổi một quyền của cường giả thần bí
kia?

– Ha ha, ta cũng tới.

Kim Viên Yêu Soái thấy thế cười lớn rồi xuất hiện phía sau Triệu Khuê, quay
người một vòng, một cước cùng với dao động Luân Hồi đá thẳng lên người Triệu
Khuê.

Binh!

Triệu Khuê hộc máu, thân thể còn chưa ổn định đã lại bay về phía trước, phế
phủ trong người chấn động tán loạn.

– Ha ha…

Hai người Châu Nghị cũng cười lớn, một người bay tới, tung quyền đánh Triệu
Khuê bay tiếp.

Binh binh binh!

Một vài thân ảnh đứng trên không, quyền phong tung ra liên hồi. Rồi mọi người
đều há hốc miệng khi nhìn thấy Triệu Khuê vừa rồi còn nhìn họ như nhìn lũ kiến
giờ đã như cái bao cát bị đấm đá tùy ý trên không trung mà không có chút khả
năng phản kháng nào.

Đại quân của những vương triều bao vây Đô Thành cũng sợ hãi đến run rẩy. Mấy
người Mạc Kinh Thiên vẻ mặt cũng tái nhợt nhìn cảnh tượng ấy, đó là siêu cấp
cường giả Chuyển Luân Cảnh đó…

Họ lén nhìn về Lâm Động từ nãy vẫn nói chuyện với Liễu Nghiên, thậm chí không
hề quay đầu lại, một luồng hàn ý không kìm được mà bốc lên tận đỉnh dầu. Họ
vẫn nhớ cách xưng hô của người kia với Lâm Động.

Đại thủ lĩnh.

Rõ ràng Lâm Động mới là đầu lĩnh của đám người khủng bố này. Tuy chưa được
thấy Lâm Động ra tay nhưng họ hiểu người thanh niên vẫn tươi cười này mới là
kẻ đáng sợ nhất.

Lâm Tiêu và Lâm Chấn Thiên cũng nhìn nhau rồi cười khổ, vừa bất lực vừa tự
hào. Tên tiểu tử thối này không biết đã trải qua những gì mà trở nên khủng
khiếp thế này.

Âm thanh binh binh phía sau không biết kéo dài trong bao lâu, rồi Lâm Động
cười với Liễu Nghiên:

– Mẹ, con đi giải quyết một chút.

Vừa dứt lời, hắn quay lại, gương mặt lúc nãy còn tươi cười hiền hòa giờ đã
lạnh tanh. Hắn đưa bàn tay ra, hắc động hiện lên trong bàn tay, một luồng hấp
lực bắn ra. Thân ảnh thảm hại bị đánh bay ở phía xa bị hút lại trước mặt Lâm
Động. Gương mặt Triều Khuê lúc này toàn là máu tươi và sự sợ hãi.

Lâm Động cười với hắn, tay khẽ đặt lên cổ họng hắn, nụ cười đó trong mắt Triệu
Khuê chẳng khác nào ác ma.

– Vừa rồi ngươi muốn giết cha mẹ ta đúng không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.