Võ Động Càn Khôn – Chương 1183: Trở về Đông Huyền Vực – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1183: Trở về Đông Huyền Vực

Đông Huyền Vực, địa vực hướng nam.

Đây là vùng đất với bầu trời xanh lam tĩnh lặng, thỉnh thoảng có đàn chim bay
lượng, tiếng kêu trong trẻo vọng ra xa.

Ầm!

Nhưng sự tĩnh lặng đó đột nhiên bị phá vỡ, đám chim bay tứ tán, chỉ thấy bầu
trời xanh bỗng nhiên biến dạng

Rắc!

Khi biến dạng đến cực hạn thì vỡ ra thành một khe hở không gian.

Từ bên trong lập tức phun ra một thứ hung sát khí nồng nặc. Nó lan tỏa khiến
nhiệt độ không gian như giảm xuống, rồi khe hở dần nhu động, một thân ảnh gầy
guộc bước ra.

Khi hắn xuất hiện, đôi mắt đen sâu thẳm lập tức nhìn cả vùng đất, ánh mắt ánh
lên những tình cảm phức tạp.

Như hoài niệm, như kích động, như oán hận…

– Đông Huyền Vực…cuối cùng ta cũng trở về.

Hắn giang hai tay, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh.

Phía sau hắn, khi không gian nhu động lại có một vài thân ảnh nữa bước ra.
Tiếp đó, hung sát khí càng thêm cường thịnh, chỉ thấy vô số thân ảnh mang đầy
sát khí bay vút ra như vũ bão rồi tập hợp ở phí sau. Số lượng người tuy rất
đông nhưng không hề tạo ra bất cứ âm thanh bất thường nào, tất cả hành động và
hơi thở đều như nhất thể.

– Đây chính là Đông Huyền Vực sao? Ta chưa bao giờ tới đây.

Liễu Thanh quan sát xung quanh rồi cười.

– Đại ca, đây là đâu?

Tiểu Viêm nhìn xung quanh rồi hỏi. Tuy hiện tại đã về Đông Huyền Vực, nhưng
địa vực này rất rộng lớn, chẳng ai biết họ đang ở đâu.

– ĐI thử xem là biết.

Lâm Động vẫy tay, nhìn về phía trước rồi bay đi. Mọi người cùng tám nghìn Hổ
Phệ Quân lập tức theo sát phía sau.

Tốc độ của họ rất nhanh, chỉ trong hơn mười phút đã bay được mấy nghìn dặm.
Dần dần sự tĩnh lặng cũng không còn nữa, nơi tầm mắt nhìn thấy lại là một vùng
điêu tàn, dường như vừa trải qua một trận đại chiến thảm liệt.

– Xem ra trận chiến tranh mà Nguyên Môn phát động đã bao trùm cả Đông Huyền
Vực rồi.

Tiểu Điêu nhíu mày.

Lâm Động khẽ gật đầu, dọc đường đến đây hắn đã nhìn thấy không ít đoàn quân
tháo chạy, nhưng phần lớn họ đều chỉ là người bình thường. Trong đó thỉnh
thoảng có những cường giả thực lực khá một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ trong
Tạo Hóa tam cảnh. Thực lực đó thậm chí không thể phát hiện hành tung của bọn
Lâm Động.

– Phía trước có một đội quân rất lớn đang di chuyển về phía này, trong đó
cũng có kẻ có chút bản lĩnh.

Chúc Lê đại trưởng lão đột nhiên nhìn về phí trước nói.

Lâm Động nghe vậy, dùng tinh thần lực quét một lượt thì phát hiện đoàn quân đó
khoảng hàng vạn người, thực lực chỉnh thể mạnh hơn rất nhiều những kẻ hắn nhìn
thấy. Hơn nữa dường như có một người khí tức đạt đến Tử Huyền Cảnh tiểu thành.
Thực lực như vậy nếu đặt trong siêu cấp tông phía cũng được chức trưởng lão
rồi.

Nhưng những người này sắc mặt đều rất kinh hoàng, rõ ràng cũng là bại binh,
chỉ là không biết đến từ đâu.

– Đại ca?

Tiểu Viêm nhìn Lâm Động muốn hỏi ý kiến.

– Không cần lãng phí thời gian.

Lâm Động lắc đầu, Đông Huyền Vực hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, phần lớn là trận
chiến giữa những vương triều phụ thuộc Nguyên Môn và những siêu cấp tông phái
khác. Tầng thứ này hắn không có tâm tư để quan tâm, chỉ cần giải quyết được
Nguyên Môn là sẽ hết hỗn loạn.

Tiểu Viêm nghe vậy cũng gật đầu, định hạ lệnh thì đột nhiên ánh mắt Lâm Động
nheo lại.

– Đợi đã.

Lâm Động nhìn về phía xa

– Sao vậy?

Tiểu Viêm cũng nheo mắt nhìn, hỏi.

– Hình như có người quen….

Lâm Động cười nhạt, thần sắc có phần hoài niệm, đó là chuyện từ bao năm trước
rồi?

Uỳnh uỳnh!

Một đoàn đông người đang chạy tới, thỉnh thoảng họ lại nhìn về phía sau với
ánh mắt căng thẳng và hoảng loạn. Dẫn đầu là một trung niên nữ tử sắc mặt tái
nhợt, dường như bị trọng thương, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rên
trầm đục, máu tươi chảy ra từ miệng.

– Mạc sư thúc, người sao vậy?

Bên cạnh bỗng có người kêu lên, một nữ tử vội tiến lại gần. Nàng mặc bộ y phục
lam, gương mặt xinh đẹp, dáng người mảnh mai, vô cùng quyến rũ. Nàng nhìn
trung niên nữ tử đầy lo lắng.

– Lam Anh, ta không sao, nếu lát chúng đuổi tới thì ta sẽ chặn đường. Ngươi
lập tức dẫn người trở về Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Chỉ cần đến đó các ngươi
sẽ an toàn!

Trung niên nữ tử lắc đầu, nói.

– Nhưng sư thúc…

– Không nói nhều, Tiên Vương Triều hoàng tộc chỉ còn các ngươi, lẽ nào ngươi
muốn tộc ngươi tuyệt diệt?

Trung niên nữ tử trừng mắt.

Lam Anh thấy thế căn môi như muốn bật máu.

Trung niên nữ tử được nàng gọi là Mạc sư thúc cũng chỉ khẽ tở dài, đình nói gì
nói thì bỗng ngẩng lên:

– Dừng lại!

Đoàn người dần giảm tốc độ, nhìn về phía trước, sắc mặt đều thay đổi, rồi có
hàng nghìn người cầm trường thương tiến lên bảo vệ phía trước, ánh mắt đầy sự
đề phòng.

Lúc này, trên không trung phía trước họ là một lượng lớn người đang đứng, hung
sát khí tỏa ra từ phía đó giống như thực chất khiến không khí như đông cứng.

Mạc sư thúc nhìn về phía trước, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, khí thế đó khiến
bà cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Hơn nữa, điều khiến tim bà run lên không phải đoàn người thần bí này mà là gần
mười thân ảnh ở hàng đầu. Những người này dường như ai cũng khiến tâm thần bà
run rẩy.

Tuy với thực lực Tử Huyền Cảnh tiểu thành, ở Đông Huyền Vực này bà cũng là
cường giả hạng đầu, nhưng trước mặt những người kia bà cảm giác mình yếu ớt
như trẻ nhỏ.

– Mạc sư thúc, hình như họ không phải người của Nguyên Môn.

Lam Anh sau một lúc tái mặt thì nói, vì nàng không cảm nhận được sự ác ý từ
ánh mắt những người thần bí kia.

Nghe thế, Mạc sư thúc mới như sực tỉnh, vội xuống ngựa:

– Không biết là tiền bối phương nào? Vãn bối Mạc Vân, trưởng lão Cửu Thiên
Thái Thanh Cung, nếu có gì mạo phạm mong chư vị tiền bối tha thứ.

Mấy người Lam Anh thấy bà như vậy thì giật mình, họ quá hiểu thực lực và ngạo
khí của Mạc sư thúc, nhưng bây giờ…

– Mau, mau xuống ngựa, không được vô lễ. Có lẽ mấy vị tiền bối này thực lực
không hề thua kém cung chủ. Không thể đắc tội được.

Mạc sư thúc thấy họ đờ người, vội nói.

– Không thua cung chủ?

Mấy người Lam Anh cùng biến sắc, vội vàng xuống ngựa, vẻ mặt đầy cung kính.

Khi họ dừng lại thì đoàn người kia cũng tới gần. Càng đến gần, thứ hung sát
khí kia càng khiến sắc mặt hội Lam Anh tái nhợt, trong lòng lại đầy khó hiểu,
tốt cuộc đoàn người thần bí này là thế lực phương nào? Trận dung này đến Cửu
Thiên Thái Thanh Cung bọn họ cũng không thể có được.

Mấy người Lam Anh len lén ngẩng lên nhìn, rồi thấy mấy thân ảnh phía trước
tiên dường như đáp xuống chỗ họ.

– Lam Anh cô nương, lâu không gặp, cô nương vẫn khỏe chứ?

Khi thấy họ những người đó đáp xuống, Mạc sư thúc vội hành lẽ, nhưng lại nghe
thấy một giọng cười hòa nhã khiến bà sững người, những tiền bối này biết Lam
Anh?

Lam Anh cũng sững người, nhìn Mạc sư thúc rồi mới thận trọng ngẩng hẳn lên.
Chỉ thấy phía trước những người kia là một thanh niên gầy gò.

Hắn dường như tầm tuổi nàng, nàng có cảm giác quen thuộc với gương mặt ấy.

– Vị tiền bối đây biết Lam Anh?

Mạc sư thúc cẩn trọng hỏi, bà không vì gương mặt trẻ tuổi kia mà sơ suất, thứ
áp lực phát ra từ hắn khiến nguyên lực trong người bà không thể vận chuyển
nổi.

– Ngươi…ngươi…ngươi là Lâm Động?

Thế nhưng khi Mạc sư thúc vừa dứt lời thì Lam Anh bỗng thất thanh kêu lên,
gương mặt xinh đẹp đầy vẻ chấn kinh.

– Ngươi…ngươi vẫn còn sống?

Lam Anh lại kêu lên

– Lâm Động? Lâm Động nào?

Mạc trưởng lão nhìn Lam Anh, nghĩ một lúc cũng không ra Đông Huyền Vực có nhân
vật lớn nào có tên như thế.

– Hắn là Lâm Động của Đạo Tông! Lâm Động ba năm trước bị ba cự đầu của Nguyên
Môn ép khỏi Đông Huyền Vực! Hắn còn đi ra từ Bách triều đại chiến cùng con!

Lam Anh vội nào.

– Lâm Động của Đạo Tông?

Mạc trưởng lão khựng người, rồi như nhớ ra điều gì, gương mặt lập tức kinh
ngạc nhìn người thanh niên trước mặt như nhìn thấy quỷ.

– Ha ha, xem ra Lam Anh cô nương vẫn nhớ tại hạ.

Lâm Động mỉm cười, nhìn gương mặt có phần quen thuộc của Lam Anh, trong lòng
đầy cảm khái. Gặp lại sau bao năm, mọi thứ đã thay đổi nhiều. Năm đó trong
Bách triều đại chiến hắn cũng khá có cảm tình với Lam Anh, ít nhất thì nàng
không coi thường xuất thân từ vương triều cấp thấp của hắn.

– Ngươi…ta nghe nói ngươi bị ba cự đầu của Nguyên Môn ép ra khỏi Đông Huyền
Vực…Không ngờ ngươi vẫn sống…Ngươi có biết không? Tô Nhu tiểu sư muội vẫn
thường xuyên nhớ ngươi, còn cả Thanh Trúc sư tỷ, tỷ từng nhắc đến ngươi. Họ mà
biết ngươi vẫn còn sống chắc chắn sẽ rất vui.

Lam Anh đỏ mặt phấn khích, nói năng có phần luống cuống.

– Tô Nhu…

Nhớ đến cô nương rụt rè ấy, ánh mắt Lâm Động dường như dịu đi nhiều, rồi cảm
giác phức tạp lại dâng lên.

Lăng Thanh Trúc.

Nữ tử cao quý lạnh lùng, là người duy nhất khiến hắn muốn theo đuổi ấy, chính
vì nàng mà hắn đã đi ra từ vương triều Đại Viêm nhỏ bé, bất luận sự đời có
thay đổi thế nào thì Lâm Động biết, hắn mãi mãi không sẽ không thể quên được
người nữ tử từng thân mật với hắn. Không biết bao năm nay nàng sống thế nào…

– Khụ.

Mạc trưởng lão nhìn Lam Anh đang phấn khích, vội hắng giọng. Lâm Động hiện nay
rõ ràng không phải đệ tử Đạo Tông năm đó nữa, nhìn những người phía sau kia có
thể thấy hắn là người đứng đầu. Hơn nữa đáng sợ nhất là, thực lực của họ đều
không hề thu kém cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung…

Thực sự bà không thể ngờ, chỉ ba năm ngắn ngủi mà đệ tử Đạo Tông lại có thể
khủng bố đến mức này.

Nghe tiếng của Mạc sư thúc, Lam Anh sực tỉnh, á lên một tiếng rồi vội lùi về
sau.

Lâm Động mỉm cười, định nói gì đó, nhưng bỗng trừng mắt nhìn về phía xa. Ở đó
có một đoàn người với khí thế phi phàm đang tới.

Mạc trưởng lão và Lam Anh cũng cảm nhận được động tĩnh phía sau, ánh mắt đều
hiện lên sự lo lắng.

– Đại thủ lĩnh.

Thiên Long Yêu Soái nhìn Lâm Động.

– Người của Nguyên Môn.

Tiểu Điêu cười nhạt, gương mặt tuấn dật lóe lên sự lạnh lùng.

– Giết hết đi.

Lâm Động thu ánh mắt về, ngữ khí bình thản nói.

– Rõ!

Thiên Long Yêu Soái gật đầu rồi biến mất. Chỉ sau vài giây, phía sau đã vang
lên những tiếng kêu thảm thiét. Mấy người Lam Anh vội quay lại thì thấy cường
giả Nguyên Môn đến Mạc sư thúc cũng không địch lại được đã bị giết không có
chút khả năng phản kháng.

Xoẹt.

Chưa đến một phút, Thiên Long Yêu Soái đã lại xuất hiện phía sau Lâm Động.
Trên người hắn không hề dính tí máu tươi nào, chỉ có điều, sát khí từ hắn
khiến những người phía sau Lam Anh phải run rẩy.

Mạc sư thúc và Lam Anh đều nuốt nước bọt, họ biết rõ trong số những cường giả
của Nguyên Môn có ba Tử Huyền Cảnh tiểu thành…

So với những kẻ đó, rõ ràng những người này mới là sát thần thật sự. Nhưng cứ
nghĩ đến có biết bao nhiêu tộc nhân đã bị Nguyên Môn giết thì sự sợ hãi lại
biết thành thống khoái.

– Lâm Động, cảm ơn ngươi đã cứu bọn ta!

Lam Anh siết chặt tay, gương mặt hơi đỏ lên vì đã thoát khỏi nguy nan, rồi
nàng cảm kích nói.

Lâm Động lắc đầu cười:

– Lam Anh cô nương, đây là nơi nào của Đông Huyền Vực?

– Đây là Nam Vực, nơi tiếp giáp của vương triều Tiên và Bắc Sơn. Nhưng bây
giờ vương triều Tiên không còn nữa.

Lam Anh u ám nói.

Lâm Động khẽ gật, vương triều Tiên phụ thuộc Cửu Thiên Thái Thanh Cung, Nguyên
Môn đã tuyên chiến với Cửu Thiên Thái Thanh Cung thì đương nhiên sẽ không tha
cho những vuơng triều bên dưới.

– Cửu Thiên Thái Thanh Cung giờ vẫn tốt chứ?

Lâm Động lưỡng lự một chút rồi hỏi.

– Ta cũng không rõ, thời gian này cứ phải chạy trốn khỏi sự truy sát của
Nguyên Môn, rất lâu rồi không nhận được tin tức gì từ trong cung. Nhưg ta nghĩ
có cung chủ đích thân tọa trấn thì chắc không có vấn đề gì.

Lam Anh nghĩ một chút rồi nói.

– Đúng rồi…

Lam Anh như nhớ ra điều gì, mắt mở to nhìn Lâm Động:

– Ta nhớ ngươi là người của tông tộc Lâm thị của vương triều Đại Viêm đúng
không?

– Ừm.

Lâm Động gật đầu, nhìn Lam Anh như vậy, hắn bỗng thấy bất an:

– Vương triều Đại Viêm và tông tộc Lâm thị làm sao?

– Ngươi mau về đi, vương triều Đại Viêm đã bị mấy vương triều trung thành với
Nguyên Môn bao vây ba tháng rồi. Giờ liên tục thất bại rút lui, bị dồn đến Đô
Thành rồi. Tất cả đại tông tộc trong vương triều đều tập trung ở Đô Thành, nếu
thành bị phá thì e là sẽ tránh khỏi một trận huyết tẩy.

Lam Anh vội nói.

Vừa dứt lời, thì nàng bỗng thấy không gian như lạnh đi, chỉ thấy gương mặt
trước đó còn hòa nhã của Lâm Động đã ngay lập tức trở nên dữ dằn dị thường.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.