Thấm thoát đã lại nửa tháng nữa trôi qua.
Cực bắc Yêu Vực, nơi hoang nguyên ngập đầy canh khí sắc bén, từ sau khi không
gian bị vỡ kia biến mất, địa vực này cũng đã trở lại với sự vắng vẻ trước đây,
cảnh tượng ác liệt mấy tháng trước đến nay đã không còn dấu vết gì nữa.
Canh phong cuộn trào, những cơn bão giống như những con cự mãng thông thiên
càn quét vùng đất này, trước sức mạnh cuồng bạo đó, không gian dường như trở
nên biến dạng.
Sự càn quét đó không biết kéo dài bao lâu, đột nhiên trong không gian nơi sâu
nhất của hoang nguyên đột nhiên tách ra, một luồng sức mạnh hùng hồn khó lòng
hình dung bắn phụt ra.
Khi ấy có hai thân ảnh bước ra từ trong không gian nứt ra kia.
– Cuối cùng cũng ra rồi…
Hai người vừa bước ra nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trên gương mặt là
nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tuy môi trường ở đây khắc nghiệt,
nhưng trong mắt họ lại vô cùng thân thiết.
Hai người này đương nhiên là Lâm Động và Côn Linh vừa tiếp nhận truyền thừa
của Thôn Phệ Chủ. Sau ba tháng, cuối cùng họ cũng hoàn thành truyền thừa một
cách thuận lợi, đồng thời thoát được khỏi Luân Hồi Hải.
Hai người lúc này đã thu khí tức lại, nhưng chỉ có người có cảm ứng nhạy bén
mới nhận ra đằng sau sự hiền hòa kia làmột sức mạnh to lớn thế nào.
Chỉ ba tháng mà hai người đã như thay da đổi thịt.
Lâm Động giang hai tay ra, hít sâu một hơi khí lạnh, tuy chỉ là ba tháng nhưng
hắn có cảm giác như được sinh ra lần nữa. Lúc này hắn có thể cảm nhận được
nguyên lực hùng hồn trong cơ thể, mức độ đã thật sự đột phá Tử Huyền Cảnh,
bước vào tầng thứ Chuyển Luân Cảnh.
Quan trọng nhất là hắn không phải Chuyển Luân Cảnh phổ thông, mà là Chuyển
Luân Cảnh chạm tới Luân Hồi.
Trong truyền thừa của Thôn Phệ Chủ không chỉ có tu vi cả đời ngài, quan trọng
nhất là còn là cảm ngộ của ngài về Luân Hồi. Dù sự cảm ngộ đó Lâm Động hiện
giờ chưa thể tiếp thu hết, nhưng đủ để cho hắn có khởi điểm cao hơn những
cường giả Chuyển Luân Cảnh khác.
Nếu giờ so sánh về cảm ngộ Luân Hồi thì Lâm Động tin rằng, ngay Chúc Lê đại
trưởng lão, Liễu Thanh cũng không bằng hắn nữa. Lâm Động hiện nay mới thực sự
nước chân vào tầng thứ đỉnh cao của trong trời đất.
Dựa vào cảnh giới Chuyển Luân Cảnh chạm tới Luân Hồi, cộng với tinh thần lực
Tiểu Phù Tông, hai đại tổ phù và rất nhiều món thần vật khác, Lâm Động tự tin
rằng, cho dù là cường giả Luân Hồi chân chính cũng khó lòng đả thương được
hắn.
Lâm Động nắm chặt tay lại, trong lòng có chút hào hùng, Chuyển Luân Cảnh, cảnh
giới từng khiến hắn cảm giác như không thể với tới cuối cùng hắn đã đạt đến
rồi. Vì bước này mà những năm nay hắn đã phải bỏ ra không ít, nhưng cũng may
tất cả đều đã được báo đáp.
– Côn Linh cô nương tiếp theo ta phải về Tứ Tượng Cung, còn cô nương?
Lâm Động quay sang mỉm cười nói.
Côn Linh lưỡng lự một chút rồi nói:
– Ta phải về Côn Bằng tộc, ta đã nhận truyền thừa của tiên tổ, phải về thông
báo một tiếng.
– Nếu vậy thì chúng ta tạm biệt nhau tại đây. Lần này may nhờ có sự tương trợ
của cô nương. Sau này nếu có việc gì cần đến, dù chết ta cũng không từ chối.
Lâm Động ôm quyền chân thành nói, trong lần tiếp nhận truyền thừa, hắn đã quên
mình đã bao nhiêu lần rơi vào hiểm cảnh, nhưng tất cả nhờ có Côn Linh bảo vệ
mà hắn đã thuận lợi vượt qua.
Côn Linh nghe thế, hơi cụp mắt, dường như không được vui lắm, nhưng rồi nàng
liền gật đầu cười, vẫy tay một cái, một đạo hắc quang hiện ra biến thành một
hắc ảnh tay cầm trường đao. Đó là Thôn Phệ Thiên Thi cường hãn đến kinh người
phía trước Thôn Phệ Thần Điện.
– Chắc ngươi biết thứ này?
Côn Linh hỏi.
– Thôn Phệ Thiên Thi, không ngờ nó lại nằm trong tay cô nương.
Lâm Động gật đầu, không kìm được quan sát cỗ thiên thi, hắn đã tận mắt chứng
kiến sự lợi hại của nó.
– Cỗ Thôn Phệ Thiên Thi này là cái cuối cùng tiên tổ luyện chế. Nó hấp thụ
năng lượng của ngài nên mới mạnh như vậy.
Côn Linh mỉm cười rồi nói:
– Ta tặng nó cho ngươi, có lẽ ngươi cần nó hơn.
– Tặng ta?
Lâm Động khựng người.
– Chắc ngươi phải về Đông Huyền Vực đúng không? Ngươi có thù oán ở đó, quay
về chắc chắn sẽ là một trận mưa máu gió tanh, có nó ngươi sẽ an toàn hơn.
Côn Linh nói.
– Sao cô nương biết chuyện của ta ở Đông Huyền Vực?
Lâm Động ngạc nhiên.
– Ngươi quên rồi à? Trong truyền thừa, tinh thần lực chúng ta ngưng tụ với
nhau nên ta nhìn thấy mọi việc trước đây của ngươi.
Côn Linh chớp mắt tinh nghịch.
Lâm Động hơi đỏ mặt, nói vậy không phải mọi bí mật của hắn đã bị Côn Linh biết
hết rồi sao?
– Thường ta toàn ở trong tộc nên không có phiền phức gì, thế nên ngươi cần
Thôn Phệ Thiên Thi hơn ta. Ta nghĩ, một đại nam nhân như ngươi chắc sẽ không
ỡm ờ từ chối như các bà cô chứ?
– Côn Linh cô nương, đa tạ!
Môi Lâm Động khẽ giật giật, cuối cùng thở dài một tiếng, tuy giờ hắn đã hơn
hẳn trước đây, nhưng dường như Nguyên Môn cũng có gì đó quỷ dị, nếu hắn không
nhầm thì có lẽ Nguyên Môn có liên quan gì đó tới dị ma. Nếu hắn muốn trở lại
Đông Huyền Vực phục thù, trong tay có thêm sức mạnh thì sẽ được đảm bảo hơn.
– Chúng ta dù gì cũng đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhất định phải xưng hô
xa lạ vậy sao?
Côn Linh nhìn Lâm Động, khẽ nói.
Lâm Động khựng người, do dự một chút rồi cười:
– Vậy ta mạo phạm gọi một tiếng Linh Nhi vậy.
Côn Linh đỏ mặt, nàng không còn sự lạnh lùng khi mới gặp nữa, môi hồng khẽ
động, nói:
– Ta đi trước đây, hy vọng sau này…có thể gặp lại.
Vừa dứt lời, nàng không ở lại thêm chút nào nữa, phẩy tay một cái, không gian
quang người biến dạng, nàng liền bước vào trong, khi ấy, khóe mặt rõ ràng hơi
đỏ lên.
Lâm Động có phần ngẩn ngơ nhìn không gian biến dạng, một lúc sau mới lắc lắc
đầu loại bỏ cảm xúc kìm nén trong lòng, rồi vung tay thu Thôn Phệ Thiên Thi
lại.
– Nên đi thôi.
Hắn lại nhìn vào sâu trong hoang nguyên, ngửa lên cừoi lớn rồi biến thành một
đạo quang ảnh, bay thẳng vào cơn bão canh phong cuồng bạo kia với tư thái hùng
hồn nhất.
Cơn bão canh phong tưng fkhiến Lâm Động vô cùng thê thảm lần này lại không hề
gây được chút trở ngại nào cho hắn. Dọc đường hắn xông tới thế như chẻ tre,
chỉ hơn chục phút đã xuất hiện bên ngoài hoang nguyên, nhận biết phương hướng
một chút rồi thân hình biến mất.
…
Sau khi rời khỏi địa vực Cực Bắc, Lâm Động không ngừng nghỉ đi thẳng tới Thú
Chiến Vực. Cùng với việc thực lực tăng mạnh, tốc độ của hắn cũng đã hơn hẳn
trước đây, vì thế chỉ nửa ngày ngắn ngủi hắn đã tớ vùng ven Thú Chiến Vực, và
chỉ sau chục phút Lôi Uyên Sơn đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
– Cung nghênh đại thủ lĩnh!
Khi vào phạm vi của Lôi Uyên Sơn, Lâm Động không hề che giấu khí tức, động
tĩnh đó lập tức được các cường giả của Tứ Tượng Cung nhận ra, rồi trên trời
vang lên vô số âm thanh xé gió, rất nhiều thân ảnh hiện ra, đồng thanh hô
vang.
Lâm Động hiện ra trên không trung, thấy cường giả của Tứ Tượng Cung, hắn gật
đầu mỉm cười, rồi ngẩng lên thì thấy mấy người Tiểu Điêu ở phía trước đại điện
trên ngọn núi chính. Hắn động thân, ngay sau đó xuất hiện phía trước đại điện.
– Cung nghênh đại thủ lĩnh!
Mấy người Thiên Long Yêu Soái thấy Lâm Động, trong lòng hơi giật mình, họ cảm
nhận được một luồng áp lực kinh người từ phía hắn, vội vàng cung kính nói.
– Xem ra lần này mọi người cũng nhận được không ít lợi ích.
Lâm Động lướt nhìn là nhận ra năng lượng Luân Hồi tỏa ra từ mấy người Thiên
Long Yêu Soái, rõ ràng tạo hóa mà Thôn Phệ Chủ cho họ cũng khiến họ có thu
hoạch rất lớn.
Mấy người Thiên Long Yêu Soái cười, không che giấu được sự vui mừng trong ánh
mắt.
– Cuối cùng ngươi cũng về rồi.
Tiểu Điêu nhìn Lâm Động, cười nói:
– Không hổ là truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, ta thấy tu vi hiện nay của ngươi
cũng không kém ta rồi.
Lâm Động cười, nhin Tiểu Điêu thì cũng ngạc nhiên. Năng lượng Luân Hồi tỏa ra
từ người Tiểu Điêu mạnh hơn mấy lần so với Thiên Long Yêu Soái bọn họ, mức độ
này có lẽ sánh ngang với Chúc Lê đại trưởng lão trước đây rồi.
– Tiểu Viêm đâu?
Lâm Động quét mắt nhìn thì không thấy Tiểu Viêm.
– Từ khi quay về là hắn bế quan, đến nay đang xung kích Chuyển Luân Cảnh.
Tính thời gian chắc cũng sắp rồi…Tiểu Điêu nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, trong lòng thấy vui mừng, ba huynh đệ hắn bất tri bất
giác đã trưởng thành đến mức này rồi.
– Đúng rồi, Đông Huyền Vực có tin tốt và tin xấu.
Tiểu Điêu nhìn Lâm Động, ánh mắt có phần sắc bén, khẽ nói.
Tiểu Điêu vừa dứt lời thì mấy người Thiên Long Yêu Soái lập tức thấy nụ cười
trên gương mặt Lâm Động thu lại, thay vào đó sự sát ý lạnh lùng.
– Tin xấu là Nguyên Môn đã gây chiến tranh.
Tiểu Điêu chậm rãi nói:
– Đông Huyền Vực hiện nay, nếu không kể Nguyên Môn thì Bát đại siêu cấp tông
phái chỉ còn hai.
Ầm!
Sát ý từ trong cơ thể Lâm Động bùng nổ, tầng mây trên trời cũng bị đánh bay
hết, nhiệt độ của cả Lôi Uyên Sơn dường như hạ xuống, vô số cường giả Tứ Tượng
Cung đều ngẩng lên nhìn về phía chủ điện.
– Còn hai tông phái nào?
Giọng nói của Lâm Động khàn đặc và dữ dằn, sát ý trong mắt có dấu hiệu càng
thêm điên cuồng.
– Tin tốt là, hai siêu cấp tông phái còn lại là Đạo Tông và Cửu Thiên Thái
Thanh Cung. Có điều, tình hình cũng không quá khả quan.
Lâm Động trầm mặc gật đầu, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi chầm chậm
ngẩng đầu lên. Một lúc lâu sau mới nói:
– Triệu tập nhân lực bày trận pháp Không Gian Na Di, chúng ta…quay về thôi!