Võ Động Càn Khôn – Chương 1179: Luân Hồi Hải – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1179: Luân Hồi Hải

Khi bóng tối rút đi, Lâm Động cũng dần mở mắt, rồi hắn có phần thất thần vì
ánh sáng chói lòa từ phía trước phản chiếu lên gương mặt hắn.

– Đây là…

Lâm Động lẩm nhẩm, nhìn quanh thì thấy một vùng biển tú lệ không có điểm tận
cùng. Mặt nước lấp lánh, đẹp đến ngất ngây.

– Đây là Luân Hồi Hải.

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh, Lâm Động ngoảnh sang, chỉ thấy
cách hắn vài trượng là Côn Linh đang ngồi. Dáng người nàng như liễu, y phục
làm tôn lên cơ thể mảnh mai khiến người ta phải động lòng.

– Luân Hồi Hải?

Lâm Động nhướn mày, ánh mắt có chút nghi hoặc.

– Sau khi vào Luân Hồi Cảnh, trong đan điền sẽ biến thành Luân Hồi Hải. Nó
rất rộng lớn khó lường, chứa tu vi cả đời. Đây chính là Luân Hồi Hải.

Côn Linh nhìn vùng biển tú lệ, nói:

– Đương nhiên, thứ quý giá nhất ở đây là cảm ngộ của tiên tổ về Luân Hồi, đó
là thứ quan trọng nhất để bước vào Luân Hồi Cảnh.

Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt ngưng đọng, hắn cảm nhận được trong vùng biển này
lan tỏa một thứ dao động huyền hảo, nó giống như bầu tinh không sâu thẳm mà
hấp dẫn.

Đó là thứ mùi vị Luân Hồi thần bí nhất.

Lâm Động sững sờ nhìn mặt biển, ánh mắt dường như có ngọn lửa bùng cháy.

– Lâm Động!

Bỗng đúng lúc ấy có một tiếng gọi gấp gáp vang lên, hắn sực tỉnh, ánh mắt có
phần đờ đẫn nhìn về phía Côn Linh phía sau lúc này đang có chút lo lắng.

– Ngươi nhìn dưới chân!

Côn Linh vội nói.

Lâm Động cúi xuống, đồng tử lập tức co nhỏ lại, mồ hôi lạnh túa ra. Thì ra hắn
bất giác không biết từ khi nào đã tiến đến gần mép thạch đài phía trên Luân
Hồi Hải. Chỉ cần bước thêm một bước nữa là hắn sẽ rơi xuống biển.

– Luân Hồi Ý ở đây có sức hấp dẫn chí mạng với cường giả chưa bước vào Luân
Hồi Cảnh. Chỉ cần tâm thần ngươi có chút sơ hở là sẽ bị rơi vào đó, không thể
gượng dậy được.

Côn Linh vẻ mặt ngưng trọng, nói.

Lâm Động vội lùi lại, đến bên cạnh Côn Linh mới dừng lại, quệt mồ hôi trán,
rồi cảm kích nhìn Côn Linh:

– Cảm ơn!

Nếu vừa rồi không phải nhờ Côn Linh kịp thời đánh thức hắn thì có lẽ giờ hắn
đã rơi vào Luân Hồi Hải. Lúc này hắn mới hiểu tại sao Thôn Phệ Chủ nhất định
muốn Côn Linh đi cùng hắn…

– Ngươi vẫn chưa thực sự tiếp xúc với Luân Hồi Ý mà đã như vậy. Ta thấy e là
truyền thừa này rất khó thành công.

Côn Linh thờ ơ nói.

– Lần này là ta sơ suất.

Lâm Động đỏ mặt, hắn cũng không ngờ Luân Hồi Ý lại lợi hại đến vậy.

Côn Linh khẽ thở dài:

– Chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu.

Lâm Động gật đầu, rồi ngồi xuống trước mặt Côn Linh. Côn Linh thấy thế hơi do
dự, rồi đưa đôi tay mảnh mai của mình ra, hơi đỏ mặt nói:

– Ngươi nắm lấy tay ta, như vậy ta mới cảm tri được ngươi có bị rơi vào nguy
hiểm không.

– Đa tạ!

Lâm Động gật đầu chân thành, đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của Côn
Linh. Cảm giác như nắm một viên ngọc thạch mát lạnh vậy, rất tuyệt.

Có điều, Lâm Động lúc này không có tâm tư để tận hưởng điều đó. Hắn hít sâu
một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại:

– Bắt đầu đi!

Hai người cùng nhắm mắt lại, tinh thần lực dần lan tỏa. Ban đầu tinh thần lực
của hai người phân tách rõ rệt, nhưng hai người nhận ra nếu như vậy thì tinh
thần lực của họ căn bản không lan ra khỏi thạch đài được. Sau một lúc do dự,
hai đạo tinh thần lực dần hòa vào nhau.

Khi tinh thần lực quện với nhau, gương mặt có phần lạnh lùng của Côn Linh bỗng
đỏ lên.

Tinh thần lực của hai người ngưng tụ lại với nhau, cuối cùng phá vỡ được sự
ràng buộc của thạch đài. Khi tinh thần lực bay ra ngoài, chỉ thấy trên Luân
Hồi Hải cũng có khói bốc lên, ánh sáng lấp lánh, hiện lên vô số hình ảnh.

Một thứ dao động huyền ảo thần bí lan tỏa.

Tinh thần lực của Lâm Động không kìm được tiến gần với Luân Hồi ý phía trên
Luân Hồi Hải, rồi hắn mở rộng tâm thần, tinh thần lực thật sự tiếp xúc với
Luân Hồi Ý.

Vào khoảnh khắc tiếp xúc, tinh thần lực của Lâm Động đột nhiên run lên, trước
mắt hắn dường như lướt qua vô số quang ảnh.

Một hình ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Động. Chỉ thấy trong đó có một trung niên
nam tử, thân hình mỏng manh, gương mặt có vài phần giống với Lâm Động, vẻ mặt
rất nghiêm túc. Bên cạnh là một mỹ phụ, bà đang nhìn Lâm Động với ánh mắt dịu
dàng và cưng chiều.

– Cha, mẹ…

Lâm Động sững nhìn hai ngươi, cảm giác xót xa bỗng dâng lên trong tim khiến
mắt hắn đỏ lên. Bao nhiêu năm xa nhà, trải qua bao gian khổ rèn luyện, mọi
điều không phải vì khiến mình mạnh hơn để bảo vệ được người thân sao?

– Động nhi, nên về nhà thôi.

Mỹ phụ vẫy tay với Lâm Động, giọng nói dịu dàng và quen thuocọ đó khiến Lâm
Động run rẩy, nghiến răng kiên trì nhiều năm như vậy, hắn đã mệt mỏi rồi, hắn
rất muốn về với Thanh Dương Chấn nhỏ bé. Ở đó tuy không có gì nổi bật nhưng
khiến tâm hồn hắn vô cùng yên ổn.

Trong lúc hoảng hốt, Lâm Động đưa tay về phía mỹ phụ.

Trên thạch đài, Côn Linh mở mắt, có phần lo lắng nhìn Lâm Động đang nhắm
nghiền mắt, gương mặt có sự dịu dàng hiếm thấy. Từ khi gặp đến giờ hắn vẫn
cứng nhắc như đá, thậm chí khi đối mặt với cường giả đỉnh phong như Cửu Phong
hắn cũng dám sinh sát ý. Vậy mà giờ, vẻ mặt này lại giống như một đứa trẻ vậy.

– Ài, ngươi thật ngốc, như thế sao hoàn thành được truyền thừa!

Côn Linh khẽ thở dài, nàng có huyết mạch của Thôn Phệ Chủ hộ tân nên không bị
chìm đắm vào Luân Hồi Ý, nhưng ở đây Luân Hồi Ý có thể đánh động sự quyến
luyến ở sâu trong tâm thức con người. Đến lúc đó, người có cường đại thế nào
cũng trở nên yếu đuối vô cùng.

Côn Linh khẽ nắm tay Lâm Động, nhưng hắn không có phản ứng gì. Thấy vậy, nàng
nhướn mày, lưỡng lự một chút rồi cắn môi, một chút máu chảy ra giống như bông
hồng nở rộ.

Máu tươi chảy ra, Côn Linh vươn người về phía trước, vòng đôi tay qua cổ Lâm
Động, rồi đôi môi lạnh lẽo ép lên môi Lâm Động.

Máu tươi thuận theo môi chảy vào miệng Lâm Động rồi nở rộ.

Đường sóng dao động màu đen tỏa ra từ cơ thể Côn Linh rồi bao quanh Lâm Động.
Càng ngày hắc quang càng đậm đặc, cuối cùng biến thành một cái kén bọc lấy hai
người.

Khi chạm vào tay mỹ phụ kia, từ bàn tay Lâm Động bỗng tỏa ra một tia sáng, chỉ
thấy hai thân ảnh kia biến dạng rồi dần biến thành hư ảo.

Có điều, dù thân thể tiêu tán nhưng ánh mắt mỹ phụ kia nhìn Lâm Động vẫn đầy
yêu chiều và dịu dàng. Nam tử bên cạnh cũng khẽ gật đầu, gương mặt hiện vẻ tán
thưởng.

– Cha, mẹ…

Lâm Động lẩm bẩm, sống mũi cay cay.

– Nếu ngươi cứ biểu hiện kém cỏi thế này thì ta cũng không cứu được đâu.

Một giọng nói thờ ơ vang lên.

Lâm Động khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, nụ cười đầy vẻ kiên nghị hiện lên.

– Cha mẹ yên tâm, con không sao. Mọi người hãy đợi con, con sẽ quay về sớm
thôi…

Lâm Động siết chặt tay, ánh mắt có phần mơ màng lúc này đã lấy lại vẻ kiên
nghị, rồi hắn ngồi xuống. Muốn thật sự trở về thì phải khống chế được sức mạnh
ở đây đã.

– Linh Nhi cô nương, cảm ơn. Đây là lần cuối.

Lâm Động nói rồi giang hai tay ra, tinh thần lực lại tràn ra, cuối cùng đánh
mạnh lên Luân Hồi Ý thần bí.

Vút vút!

Vô số đạo quang ảnh không ngừng lướt qua não Lâm Động, thế nhưng lần này hắn
không chìm đắm trong đó, ánh mắt vững như bàn thạch, giống như người ngoài
cuộc, lặng lẽ nhìn hoa tàn hoa nở.

Thứ Luân Hồi này chuyển động giống bánh xe, tuần hoàn liên tục, vô cùng vô
tận.

Thời gian dần trôi đi, cái kén bọc quanh người không biết tan đi từ khi nào,
hai thân ảnh ngồi đó dường như được phủ lên một lớp bụi dày, trên đó có một
quầng sáng nhạt.

Luân Hồi Hải khẽ động, vô số tia sáng tú lệ của Luân Hồi Ý nổi lên trên mặt
biến rồi chui vào cơ thể hai người.

Quá trình khổ tu này không biết kéo dài bao lâu, có lẽ một, cũng có thể là
mười năm…

Có điều, thời gian rồi cũng có ngày kết thúc, không biết từ khi nào, một thân
ảnh gầy gò trên thạch đài bỗng khẽ động đậy, hai mắt chậm rãi mở ra.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm xưa kia đã có thêm một chút dao động của Luân Hồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.