Võ Động Càn Khôn – Chương 1169: Vượt ải – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1169: Vượt ải

– Thôn Phệ Thiên Thi?

Nghe Lâm Động nói vậy, Liễu Thanh và Chúc Lê cùng sững người, thần sắc có phần
mơ hồ, rõ ràng cái gọi là Thôn Phệ Thiên Thi rất xa lạ với họ.

Lâm Động thấy thế cũng không lấy làm lạ, Thôn Phệ Thiên Thi chính là vật chỉ
Thôn Phệ Chủ mới có, hơn nữa, với thực lực của hậu nhân, số lượng Thôn Phệ
Thiên Thi tạo ra được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngoài ra, phần lớn cũng
đã bị tiêu hủy trong trận đại chiến Viễn Cổ. Cỗ Thiên Thi trong tay Lâm Động
cũng rất tàn tạ, tuy được Cửu Vĩ Linh Hồ tu sửa nhưng vẫn không thể hồi phục
uy lực xưa kia.

Theo Lâm Động được biết, khi Thôn Phệ Thiên Thi ở thời kỳ đỉnh phong có thể
sánh ngang với cường giả Luân Hồi Cảnh. Hắc ảnh phía trước Thôn Phệ Thần Điện
chắc là một cỗ Thôn Phệ Thiên Thi có chiến đấu lực ở mức hoàn hảo.

Cũng có Thôn Phệ Thiên Thi nên Lâm Động biết rõ sự cường đại của thứ này, hơn
nữa, điểm khủng bố nhất của Thôn Phệ Thiên Thi không phải công kích mà là
phòng ngự.

Thôn Phệ Thiên Thi có chiến lực hoàn hảo có lẽ chiến lực chỉ sánh bằng một
cường giả Luân Hồi Cảnh, nhưng với sự phòng ngự của nó, dù là hai cường giả
Luân Hồi Cảnh liên thủ cũng khó đánh bại nó.

Thứ này chính là bảo vật hộ thân lợi hại nhất.

– Đây là thứ chỉ Thôn Phệ Chủ mới có, cỗ Thiên Thi này có lẽ sánh ngang với
cường giả Luân Hồi Cảnh.

Lâm Động giải thích qua một chút.

– Luân Hồi Cảnh?

Mấy người Liễu Thanh cùng biến sắc, tuy họ đều là cường giả chạm tới Luân Hồi,
nhưng chỉ cần chưa hoàn toàn cảm ngộ thì vẫn còn khoảng cách rất lớn với Luân
Hồi Cảnh.

Hơn nữa, không gian này vô cùng kỳ lạ, cường giả Luân Hồi Cảnh rất khó để vào,
vì thế, nếu cỗ Thôn Phệ Thiên Thi này có thực lực Luân Hồi Cảnh thì thật sự
rất khó đối phó.

– Vậy giờ phải làm thế nào?

Tiểu Viêm hỏi. Thôn Phệ Thần Điện ở ngay trước mắt, hiển nhiên muốn có truyền
thừa của Thôn Phệ Chủ thì phải qua được ải này.

– Không vội, cứ xem tình hình đã.

Lâm Động cười, Thôn Phệ Thiên Thi đúng là rất lợi hại, nhưng dù sao ở đây
cường giả nhiều vô kể, nếu động thủ thì vẫn có khả năng.

Mọi người thấy thế cũng gật đầu kìm nén sự nôn nóng.

Mục Địch trưởng lão thảm hại trở về Cửu Phụng tộc, sắc mặt lão tái nhợt, vết
thương kéo từ vai xuống bụng, máu tuôn không ngừng, rõ ràng thương thế không
nhẹ.

– Đại trưởng lão không sao chứ?

La Thông và cường giả Cửu Phụng tộc có chút kinh hoàng. Chúng quá hiểu thực
lực của Mục Địch, nhưng lúc này lại thê thảm như vậy, hắc ảnh kia rốt cuộc là
thứ gì chứ?

Sắc mặt Mục Địch tối lại, lão khẽ lắc đầu, nhìn nhân ảnh phía sau một cái, chỉ
là hắn ta lúc này dường như đang trầm ngâm, không thể hiện thái độ gì.

Có vết xe đổ của Mục Địch, nhất thời không gian trở nên yên tĩnh, rất nhiều
cường giả ngây ra nhìn hắc ảnh đứng như tượng trước Thôn Phệ Thần Điện mà
không dám làm bừa.

Nhưng sự yên tĩnh đó cũng không kéo dài lâu, dù sao cũng cực ít người có thể
giữ tâm lặng như nước khi đứng trước truyền thừa của Thôn Phệ Chủ. Vì thế, sau
một lúc trầm ngâm, đã có một số cường giả nghiến răng bước ra.

Có điều những cường giả đó đã thông minh hơn nhiều, họ không xông thẳng vào mà
từ từ tiếp cận Thôn Phệ Thần Điện. Sau một vài lần thám thính, thì họ đã nhận
ra. Dường như chỉ cần đến gần Thôn Phệ Thần Điện trong phạm vi một trăm trượng
là hắc ảnh kia sẽ ra tay ngăn lại.

Phát hiện ra điều này, những cường giả kia thở phào, chung quy thì cái thứ kia
cũng có quy luật.

Người của Côn Bằng tộc cũng tụ lại, Côn Uyên nhìn hắc ảnh chăm chăm, rõ ràng
cũng đang suy nghĩ đối sách.

– Chúc Lê, Mục Địch đại trưởng lão, còn cả Liễu Thanh huynh, Lâm Động tiểu
hữu, cục diện lúc này dường như chúng ta không thể đơn độc hành động được. Lão
phu kiến nghị, chi bằng chúng ta liên thủ, cùng khắc chế hắc ảnh kia, thế nào?

Sau một lúc trầm ngâm, Côn Uyên lên tiếng.

Mục Địch suy nghĩ một chút, nhìn về phía sau một cái rồi gật đầu. Vừa rồi hắn
đã nếm sự lợi hại của hắc ảnh thần bí kia, một mình hắn e là rất khó vượt ải
này.

Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu Thanh nhìn nhau rồi nhìn Lâm Động. Ở đây hắn là
người có hiểu biết về hắc ảnh kia, nghe ý kiến của hắn cũng được.

– Chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của Thôn Phệ Thiên Thi.

Lâm Động cười. Tuy bọn hắn có ưu thế về số lượng, nhưng Thôn Phệ Thiên Thi có
thể sánh ngang cường giả Luân Hồi Cảnh đâu có dễ đối phó như vậy!

– Có điều…

Hắn bỗng ngừng lại một chút rồi khẽ nói:

– Tuy liên thủ có lẽ không đánh bại được Thôn Phệ Thiên Thi, nhưng có thể
tranh thủ sơ hở để xông vào. Có lẽ Thôn Phệ Thiên Thi là một cửa ải, chỉ cần
vào trong Thôn Phệ Thiên Thi là coi như xong.

Hai người Liễu Thanh gật gù, ý Lâm Động là muốn lợi dụng sức mạnh của những
người khác tìm sơ hở để lẻn vào Thôn Phệ Thần Điện.

– E là chúng cũng có ý định đó, đến lúc đó, chỉ có thể xem ai nhanh chân hơn
mà thôi.

Chúc Lê nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, Côn Uyên và Mục Địch đều là những kẻ giảo hoạt, điều này
sao chúng có thể không nhìn ra. Tính ra thì cũng là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

– Hà hà, cách này của Côn Uyên đại trưởng lão có thể thử xem sao.

Thấy Lâm Động có chủ ý, Chúc Lê đại trưởng lão cũng cười với Mục Địch, nói.

Những cường giả ở quanh đó thấy mấy đại thế lực có ý liên thủ, ánh mắt khẽ
động. Tuy Mục Địch không lên tiếng mời họ, nhưng lúc này chẳng ai quan tâm
những việc đó. Lát nữa tìm sơ hở mà ra tay, nếu vào được Thôn Phệ Thần Điện
lấy truyền thừa thì dù là Tứ đại bá tộc cũng phải dè chừng.

– Nếu vậy thì cùng ra tay đi.

Côn Uyên hàm tiếu, hắn bước chân ra, nguyên lực quanh người dâng tràn, tỏa ra
thứ năng lượng khiến người ta phải lạnh xương sống.

Mục Địch, Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh thấy vậy cũng bước ra. Khí tức
của ba cường giả chạm tới Luân Hồi cùng được phóng thích, dường như không gian
cũng rung chuyển.

Lâm Động thấy vậy khẽ cười, cũng bước theo. Tu vi nguyên lực của hắn chỉ là Tử
Huyền Cảnh đại thành, ở đây chỉ có thể coi là bình thường, nhưng chẳng ai vì
thế mà coi thường hắn. Việc hắn một mình đánh bại hai người La Liệt đã lan đi
rồi.

Trận thế này khiến không ít người động dung. Bốn cường giả đỉnh cao chạm tới
Luân Hồi, cộng với một Tiểu Phù Tông, chắc hẳn dù gặp cường giả Luân Hồi Cảnh
thật sự cũng có thể giao đấu.

Thế nhưng, dù như thế hắc ảnh phía trước Thôn Phệ Thần Điện vẫn không hề động
đậy.

– Động thủ!

Năm người nhìn chăm chăm hắc ảnh đó, rồi cùng lao tới, lúc bay đi đã chia ra
năm hướng, công thế mạnh mẽ tấn công hắc ảnh không chút nương tình.

Phụt!

Nguyên lực hùng hồn trào dâng, thế nhưng khi công thế sắp chạm đến thì hắc ảnh
bỗng bước chân ra, trường đao cùng với hàn quang lạnh lẽo rạch ta không gian
vụt ngang một đường.

Công thế kinh người gần như nổ tung ngay lập tức.

Nhưng kết quả như vậy cũng nằm trong dự liệu của năm người Lâm Động. Chỉ thấy
bốn người Mục Địch đều hô lên, bàn tay tóm một cái, một quầng sáng với sức
mạnh Luân Hồi bắn ra.

Keng!

Bốn đường sức mạnh đỡ trước lưỡi đao. Lần này nhờ bốn người hợp lực đã chặn
được công kích của Thôn Phệ Thiên Thi, nhưng đổi lại bốn người đều rên lên
trong cổ họng, cánh tay run lên không ngừng.

– Cổ Lôi Phù!

Ánh mắt Lâm Động lóe sáng, tâm thần khẽ động, lôi vân trên bầu trời tụ lại
điên cuồng, chớp mắt, một đạo phù văn lôi đình ập xuống hắc ảnh kia.

Phụt!

Thế nhưng, khi vừa chạm vào thì hắc quang trên hắc ảnh kia lưu chuyển, thôn
phệ hóa giải hết công kích của Lâm Động.

Lâm Động thấy vậy cũng không bất ngờ, hắn cũng dùng Thôn Phệ Thiên Thi đương
nhiên biết nó cũng có khả năng thôn phệ hết các loại công kích.

Vút vút!

Ngay khi công kích của Lâm Động không có tác dụng, phía sau là vô số âm thanh
xé gió. Chỉ thấy rất nhiều thân ảnh như những con thiêu thân lao tới, cường
giả ở phía sau cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa rồi.

Hàng trăm thân ảnh gần như chớp mắt đã xông tới trước Thôn Phệ Thần Điện. Đồng
thời lúc đó, trong hốc mắt sâu của Thôn Phệ Thiên Thi dường như hiện lên hắc
quang.

Lâm Động ở gần nên nhận ra sự thay đổi của Thôn Phệ Thiên Thi, mắt hiện sự
kinh ngạc, liền lật tay, Huyền Thiên Điện hiện ra.

Grừ!

Cổ hỏng Thôn Phệ Thiên Thi dường như phát ra một tiếng gầm nhỏ, chỉ thấy cổ
tay nó rung lên, trường đao vung lên, không gian phía sau đột nhiên vỡ vụn,
một đạo hắc quang khổng lồ chém ngang tói.

Bùm bùm bùm!

Hắc quang như rạch tan không giang lao tới, tầng phòng ngự của vô số cường giả
đang xông lên trước tan tành, máu tươi bắn tứ tung, vô vàn thân ảnh bắn ngược
ra sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

Không chỉ bọn họ, ngay bốn người Chúc Lê ở gần nhất cũng bị đánh lui trăm
trượng, bàn tay nhuốm đầy máu.

Keng!

Khi hắc quang quét qua, Huyền Thiên Điện của Lâm Động đã biến to lên bảo vệ
Lâm Động. Nhưng dù vậy, khi hắc quang đi qua, Huyền Thiên Điện nhanh chóng thu
nhỏ lại, ánh sáng có phần ảm đạm rồi chui vào cơ thể Lâm Động, rõ ràng cũng đã
bị tổn thương.

Lâm Động cũng không kịp thấy xót, hắn quét mắt nhìn, chỉ thấy hắc quang trên
người hắc ảnh hơi tối đi, rõ ràng công thế vừa rồi tiêu tốn của nó không ít
sức mạnh.

– Chính là lúc này.

Lâm Động bước chân ra, thân hình nhanh như chớp lao thẳng vào trong Thôn Phệ
Thần Điện.

Thế nhưng khi Lâm Động vừa mới đi qua Thôn Phệ Thiên Thi thì hắc quang trên
người hắc ảnh dâng trào, không hề quay đầu lại, lật tay chém một đao xuống.

Cảm nhận được công thế đó, lỗ chân lông toàn thân Lâm Động co lại, ánh mắt lóe
tinh quang rồi tay đột nhiên vung lên.

Phụt!

Một đạo hắc quang hiện ra phía sau Lâm Động, rồi một hắc ảnh giống hệt hắc ảnh
kia xuất hiện, hiển nhiên đây chính là Thôn Phệ Thiên Thi của Lâm Động.

Đao quang khủng bố chém xuống, nhưng khi đao quang sắp chém cỗ Thôn Phệ Thiên
Thi của Lâm Động thành hai nửa thì sâu trong hốc mắt hắc ảnh kia đột nhiên lóe
hắc quang, lưỡi đao lệnh sang bên phải của Thôn Phệ Thiên Thi, rồi nó lướt qua
lao thẳng về phía Lâm Động.

Khi Lâm Động đưa Thôn Phệ Thiên Thi ra thì hắn cũng di chuyển về phía Thôn Phệ
Thần Điện, liếc nhìn thấy hắc ảnh kia đã ngay phía sau, đao quang khủng khiếp
đang không chút lưu tình mà chém xuống.

Lúc này không thể tránh được nữa rồi!

Ánh mắt Lâm Động lay động, rồi nghiến răng một cái giậm mạnh chân xuống, tảng
đá vỡ vụn, thân hình hắn mượn lực lao tới.

Còn một chút nữa!

Lâm Động nhìn bậc thang thần điện gần ngay trước mắt, gầm lên một tiếng, thân
hình lao tới bước lên bậc thang.

Xoẹt!

Ngay khi hắn vừa bước lên bậc thang thì hàn quang chém qua da đầu hắn, nhưng
khi vừa chạm lên người hắn thì đột nhiên đông cứng.

Cả bầu trời im lặng như tờ.

Cảnh tượng lúc này vô cùng kỳ lạ, bàn chân Lâm Động giẫm lên mép bậc thang,
chỉ có mũi bàn chân là giữ cả cơ thể, phía sau hắn hắc ảnh tay cầm trường đao,
đao quang cũng chém tới da đầu Lâm Động, chỉ cần xuống một chút ữa thôi là Lâm
Động sẽ bị chẻ làm hai nửa.

Có điều chỉ một chút đó không diễn ra, hắc ảnh kia giữ nguyên tư thế ấy, cuối
cùng trước ánh mắt kinh hãi của mấy người Tiểu Điêu, hắc ảnh thu đao quay đi
không để tâm đến Lâm Động nữa.

– Xông qua rồi.

Mấy người Tiểu Điêu thấy vậy thì mừng rỡ, xem ra chỉ cần bước lên bậc thang là
coi như thông quan, hắc ảnh sẽ không để tâm nữa.

– Nguy hiểm thật!

Tiểu Viêm quệt mồ hôi lạnh, Lâm Động mà chậm một chút thôi là sẽ có cảnh tượng
khác rồi.

– Hắn ta…

Liễu Thanh và Chúc Lê thấy vậy đều cười, không ngờ lại bị Lâm Động đi trước
một bước.

Hai người cười, còn sắc mặt Mục Địch thì tím tái lại, Côn Uyên ở bên cạnh cũng
lắc đầu bất lực.

– Ha ha, ta đi trước đây.

Lâm Động thu lại sự căng thẳng trong lòng, quay lại cười rồi định đi vào Thôn
Phệ Thần Điện.

– Hừ!

Nhưng ngay khi hắn vừa bước chân thì một tiếng hừ khẽ vang lên. Trong Cửu
Phụng tộc một thân ảnh bỗng lao vút ra, tốc độ đó khủng bố không gì hình dung
nổi. Mọi người chỉ nhìn thấy một vệt sáng lóe qua, không gian như biến dạng,
rồi thân ảnh đó đã xuất hiện phía trước hắc ảnh kia

Cường giả thần bí của Cửu Phụng tộc cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay
rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.