Phía trước Sơn Điện của Tứ Tượng Cung.
Lâm Động đứng trên đài cao, nhìn cảnh tượng cường giả đông nghịt mà gương mặt
hiện chút hài lòng. Sau một thời gian phát triển, quy mô của Tứ Tượng Cung
hiển nhiên đã tăng lên gấp mấy lần.
Hơn nữa, cường giả đỉnh cao trong cung, tinh những cường giả bước vào Luân Hồi
Cảnh, cộng với hắn là Tiểu Phù Tông thì có đến sáu người. Trận dung như vậy
đừng nói Thú Chiến Vực, ngay các địa vực phụ cận cũng ít thế lực nào có thể
sánh bằng.
Có điều, tuy thực lực đã dần nâng lên nhưng Tứ Tượng Cung cũng chỉ cố thủ ở
Thú Chiến Vực, chưa đi mở rộng lãnh thổ. Tuy làm vậy sẽ khiến danh tiếng Tứ
Tượng Cung lan nhanh, nhưng cái giá có thể sẽ là vô số minh thương ám tiến ập
tới. Mà tâm tư Lâm Động lúc này đã để hết vào Thôn Phệ Thần Điện, hiển nhiên
không thể phân tâm được.
– Chuyến đi Bắc Vực lần này, Quỷ Điêu huynh ở lại Tứ Tượng Cung chấn thủ, còn
mấy người theo ta.
Lâm Động nhìn về Tiểu Viêm và mấy người Thiên Long Yêu Soái.
Tuy Thôn Phệ Thần Điện quan trọng nhưng hiện tại Lâm Động cũng phải coi sóc
cho Tứ Tượng Cung. Bắt buộc phải để lại cường giả chấn thủ, nếu không khi quay
lại địa bàn khó khăn lắm mới xây dựng nên lại bị công chiếm, dù có chiếm lại
được thì cũng tiêu hao tinh lực và thời gian.
Cũng phải cân nhắc xem để lại ai, ví như hai huynh đệ Châu Nghị là không thể.
Họ mới đến Tứ Tượng Cung, mọi thứ chưa rõ ràng, lúc này vẫn nên để bên cạnh
Lâm Động để chấn áp. Nếu để họ lại Tứ Tượng Cung, ai biết được sẽ xảy ra
chuyện gì.
Ba người Thiên Long Yêu Soái thì có thể tin, nhưng nói đến việc chấn thủ thì
vẫn là Quỷ Điêu Yêu Soái cẩn thận là thích hợp nhất.
– Hà hà, Lâm Động huynh yên tâm, cứ giao Tứ Tượng Cung cho ta.
Quỷ Điêu Yêu Soái gật đầu, tuy không thể tận mắt chứng kiến điều gây ra chấn
động cho cả Yêu Vực, nhưng hắn cũng không làm trái lời dặn dò của Lâm Động.
– Tất cả những người còn lại đều chấn thủ Tứ Tượng Cung, trong thời gian bọn
ta đi hãy duy trì phòng ngự chặt chẽ, không được có bất cứ sơ suất nào.
Lần này đến Bắc Vực hắn không định mang theo nhiều người, cuộc tranh giành này
số lượng không đóng vai trò gì lớn, chỉ có những cường giả thật sự có thực lực
mới có sức chấn nhiế.
– Rõ!
Tất cả cường giả Tứ Tượng Cung phía dưới đều hô vang.
Lâm Động hít sâu một hơi, tay phải vung lên, trầm giọng nói:
– Đi thôi!
Vừa dứt lời thì hắn đã biến thành hồng quang bay đi trước. Theo sau là Tiểu
Điêu, Tiểu Viêm, Thiên Long Yêu Soái sáu người lập tức theo gót.
– Chúc thủ lĩnh khải hoàn trở về!
Tất cả cường giả Tứ Tượng Cung đều ôm quyền hô vang. Bảy đạo ánh sáng bay qua
bầu trời rồi biến mất nơi phương bắc.
Khi mấy người Lâm Động động thân thì tại các nơi khác trên Yêu Vực cũng lướt
qua vô số tia sáng, hướng cũng là về phương bắc.
Cả Yêu Vực đã thật sự trở nên sục sôi.
…
Yêu Vực rất rộng, vì thế, dù với thực lực của mấy người Lâm Động, đi thâu đêm
không ngừng cũng phải bảy ngày sau mới tới gần cực bắc Yêu Vực.
Trên đường Lâm Động cũng nhận thấy sự xuất hiện của Thôn Phệ Thần Điện rốt
cuộc có sức mê hoặc đến mức nào. Hầu như ngày nào hắn cũng thấy những đoàn
người lớn, phần lớn đều có thực lực không tôi, một số thế lực hắn có thể miễn
cưỡng nhận ra nhưng nhiều hơn là không biết. Nhưng cho dù xa lạ, nhưng thực
lực cũng khiến hắn kinh ngạc. Trong Yêu Vực xem ra cũng có không ít ngọa hổ
tàng long…
Những người này phần lớn đều chỉ biết trong vùng không gian kia có cường giả
đỉnh phong tạ hóa chứ không biết đó là Thôn Phệ Chủ, một trong Bát chủ thời
Viễn Cổ. Nhưng điều đó không cản trở gì việc họ thèm thuồng, chỉ là truyền
thừa của một cường giả Luân Hồi Cảnh cũng đủ khiến họ phát điên rồi.
Phát hiện này cũng khiến Lâm Động cười khổ, cũng may giờ thông tin về Thôn Phệ
Chủ chưa lan rộng. Nếu không e là một số thế lực đã từ bỏ chấn thủ đại bản
doanh, đem hết nhân lực đến đây mất.
Đến lúc đó cục diện sẽ vô cùng hỗn loạn, còn việc tranh đoạt thì thật sự chỉ
đi bước nào tính bước đó.
…
Đến ngày thứ chín, mấy người Lâm Động đến cực bắc Yêu Vực, nhưng khi đến nơi,
cảnh tượng trước mắt khiến bảy người bọn họ sững người.
Vùng cực bắc Yêu Vực vốn dĩ vô cùng hoang vu hẻo lánh, vì môi trường khắc
nghiệt nên rất ít người tới đây. Bình thường chẳng thấy nổi nửa bóng người,
thế nhưng hiện giờ..
Mấy người Lâm Động đứng trên đỉnh núi, phía trước là một vùng hoang nguyên,
lúc này là một biển người nhung nhúc. Trên không trung thỉnh thoảng lại có
tiếng xé gió vang lên, không ngừng có những nhân ảnh bay tới.
Tiếng xôn xao tạp loạn đánh tan cả canh khí ở đây.
– Thế này…cũng hơi khoa trương nhỉ?
Thiên Long Yêu Soái nhếch miệng, không kìm được cười khổ. Thế này nào có giống
nơi đất hoang, còn náo nhiệt hơn cả tòa thành lớn, hơn nữa với nhãn lực của
mình hắn cũng nhận ra ai ở đây thực lực cũng rất cường hãn. Tùy tiện chọn một
người cũng có thể đứng được ở vị trí không tồi của thế lực một phương. Thế
nhưng bây giờ những người như vậy còn nhiều hơn rau xanh.
– Lẽ ra sẽ không thế này, nhưng ai cũng vội vàng đến đây, như thế này sao có
thể không khiến người khác hiếu kỳ.
Lâm Động lắc đầu.
– Địa vực cực bắc này canh phong rất lợi hại, thời gian này xem ra chính là
lúc mạnh nhất. Cường giả bìh thường không dám tới đâu.
Tiểu Điêu nhìn vào sâu trong hoang nguyên, bầu trời có màu trắng đục, canh khí
sắc lạnh, nếu gặp bão hình thành từ canh khí, dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh
cũng sẽ vô cùng thê thảm.
– Ừm, có lẽ phải đợi thêm một thời gian.
Lâm Động gật đầu. Nhưng ngay khi vừa dứt lời thì thần sắc thay đổi, nhìn về
phía nam, ở đó đột nhiên có ánh sáng cửu sắc tràn tới, trong đó là một con cự
điểu to vài nghìn trượng đang bay tới. Trên lưng cự điểu, Sở Nam cảm nhận thấy
một luồng khí tức khá kinh người.
– Là Cửu Phụng tộc.
Tiểu Điêu nhìn cự điểu, bình thản nói.
Lâm Động nghe vậy, hai mắt nheo lại, vì Mang Sơn tấn công Tứ Tượng Cung mà hắn
không hề có ấn tượng tốt với Cửu Phụng tộc.
Huynh đệ Châu Nghị cũng chau mày, sắc mặt hơi tối lại.
Con cự điểu chín màu rất nhanh đã xuất hiện trên khoảng không phía trên hoang
nguyên, trước bao ánh mắt có phần kính sợ, ánh sáng tắt dần rồi biến ra tám
thân ảnh trên không.
Khi tám thân ảnh này xuất hiện, Lâm Động lập tức nhìn sang. Người đứng đầu là
một nam tử mặc áo rất hoa lệ, vẻ mặt tuấn tú, làn da trắng, chỉ là mái tóc hơi
hoa râm. Từ khí tức kinh người mà hắn tỏa ra có thể biến đây là lão yêu quái
nhìn có vẻ trẻ .
– Thực lực mạnh thật.
Lâm Động nhìn nam tử tóc hoa râm đó, ánh mắt ngưng đọng, khí tức tỏa ra từ
người đó khiến hắn cũng phải giật mình, e là không hề thua kém đại trưởng lão
Chúc Lê của Thiên Yêu Điêu tộc.
– Đó là đại trưởng lão Cửu Phụng tộc, Mục Địch.
Châu Nghị đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút hận ý.
Lâm Động nhìn hai huynh đệ Châu Nghị, trong lòng cũng hiểu, xem ra chính là
người này đã khiến họ rời khỏi Tây Sa Vực chạy trốn khắp nơi.
Lâm Động nhìn lướt qua Mục Địch rồi dừng lại một chút, vì hắn thấy gương mặt
quen thuộc, Huyền Vương La Thông của Mang Sơn. Hắn cũng là người của Cửu Phụng
tộc, xem ra lần này cùng tới.
– Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Động nhìn La Thông, cười nhạt.
Khi ấy dường như La Thông cũng cảm ứng được, quay lại nhìn Lâm Động. Thần sắc
La Thông ngưng đọng, vẻ mặt lạnh lùng, rồi tiến lên phái trước nói nhỏ vào tai
Mục Địch điều gì đó.
Khi hắn nói xong, Mục Địch quay sang nhìn về phía ngọn núi của bọn Lâm Động.
– Ha ha, hắn chính là Hình Phạt trưởng lão tân nhiệm của Long tộc sao?
Mục Địch nhìn Lâm Động với ánh mắt thích thú, giọng nói bình thản nhưng lại
vang như sấm khiến vô số cường giả chú ý.
Lâm Động thấy vậy biết không thể tránh được nữa, bèn cười:
– Chính là tại hạ, không biết đại trưởng lão Mục Địch có gì chỉ giáo?
– Long tộc hành sự trước nay đều rất có quy củ, lần này Nguyên Càn lại có
chút hồ đồ, giao chức Hình Phạt trưởng lão cho một con người, đúng là nực
cười!
Mục Địch thản nhiên nói.
– Chuyện của Long tộc hình như đại trưởng lão không có tư cách bình luận thì
phải?
Lâm Động mỉm cười, ngôn từ không vì thực lực của đối phương mà có chút nhún
nhường nào.
Hắn vừa dứt lời, tiếng huyên náo đều lắng xuống, không ít cường giả có chút
kinh ngạc. Dù sao sau khi biết thân phận của Mục Địch mà vẫn dám ngông cuồng
như vậy là rất hiếm.
Một số người biết ân oán giữa Tứ Tượng Cung và Mang Sơn thì cười thầm. Phía
sau Mang Sơn chính là Cửu Phụng tộc, hiển nhiên vị đại trưởng lão Mục Địch vẫn
luôn để bụng việc Mang Sơn bị Tứ Tượng Cung đánh lui, lúc này ra mặt để lấy
lại thể diện rồi.
Chỉ có điều, tuy Cửu Phụng tộc rất mạnh, nhưng vị thủ lĩnh con người của Tứ
Tượng Cung nàya cũng không phải loại tầm thường…
– Hỗn xược, ngươi là cái thá gì cũng dám nói như vậy với đại trưởng lão!
La Thông đại nộ, quát lớn.
Dường như để phối hợp với tiếng quát đó, một số người đứng bên cạnh vẻ mặt đều
lạnh băng, năng lượng kinh người bùng phát, ai cũng có thực Chuyển Luân Cảnh.
Xem ra Cửu Phụng tộc đã bỏ nhiều công sức.
Ánh mắt Lâm Động cũng lóe hàn quang, nhưng khi hắn định lên tiếng thì một
tiếng cười lớn cùng với tiếng long ngâm từ xa vọng lại.
– Ha ha, Hình Phạt trưởng lão của Long tộc ta cũng là để cho loại phế vật như
La Thông người quát sao? Ngươi tưởng Cửu Phụng tộc ngươi có thể trèo lên cổ
Long tộc sao?
Tiếng long ngâm vang lên, vô số ánh mắt lập tức quay sang nhìn. Ở phía xa,
quang ảnh lấp lánh, rất nhanh có một vài thân ảnh hiện ra, người đứng đầu mặc
thanh y, cuồng khí bao trùm đất trời.