An Điềm cảm thấy hơi phấn khích, nhoẻn miệng cười rồi khoác lên người một bộ váy ngắn liền thân màu hồng nhạt và một đôi giày trắng.
Bộ váy này hình như là thiết kế mới nhất của Chanel, phần ống váy có phủ ren, thiết kế eo cao làm tôn lên đôi chân dài của An Điềm, dáng váy mềm mại ôm sát chân, đôi giày đế bằng màu trắng có khảm kim cương tuy không quá làm bật lên vẻ kiều diễm của An Điềm nhưng cũng khiến cô tỏa ra khí chất rực rỡ.
An Điềm chải lại mái tóc hơi xoăn của mình, đột nhiên cảm thấy kì lạ, trước đây mình vốn thích những bộ quần áo đơn giản không nổi bật, nhưng dạo này sao lại thích những bộ quần áo xì tin hường phấn thế này?
Cũng như lúc sáng cô đã mặc một bộ váy trắng thêu hoa, bây giờ lại mặc váy hồng!
Đặt cây lược xuống bàn, An Điềm ngắm nhìn mình trong gương: Gương mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt bồ câu quyến rũ, sống mũi cao thẳng tinh tế, còn có bờ môi căng mọng gợi cảm.
Sao trông mình trẻ ra nhiều thế nhỉ? An Điềm tự luyến vuốt ve lên gương mặt ửng hồng của mình, đột nhiên nhớ ra một câu nói: Đàn ông xấu sẽ biến những cô bé ngây thơ trở nên mạnh mẽ kiên cường, còn đàn ông tốt sẽ biến những người phụ nữ độc lập kiên cường trở lại thành những cô bé hạnh phúc ngây thơ.
Đúng vậy, cho dù cô gái đó có tính cách ra sao, nhưng chỉ cần gặp được người đàn ông yêu thương mình thì đều sẽ trở thành những cô bé thích dựa dẫm.
Chỉ có điều…
An Điềm nhíu mày, nhớ lại cả đời này của mình hình như chỉ gặp một người đàn ông là Cố Thiên Tuấn!
Cô vỗ mạnh vào đầu mình, tự cảnh tỉnh: Vừa rồi mình nghĩ lung tung gì vậy?
Sau đó An Điềm xách túi, mang giày vào rồi bước ra khỏi biệt thự.
“Cô An Điềm, tôi có thể giúp được gì cho cô không?” Một người mặc áo đen đang đi tuần trong biệt thự, thấy An Điềm bước ra cửa thì liền chạy đến trước mặt cô.
“Là thế này.” An Điềm mỉm cười lịch sự với người ấy, “Tôi muốn ra ngoài một chút, có thể chuẩn bị cho tôi một chiếc xe không?”
“Chuyện này…” Người mặc áo đen có hơi khó xử, “Tôi cho rằng cô nên ở lại đây thì tốt hơn. Cố tổng không đồng ý cho cô ra ngoài đâu.”
“Không sao đâu.” An Điềm thản nhiên phẩy tay, “Cố tổng chỉ hơi làm quá thôi, trên đời này làm gì có nhiều âm mưu như vậy? Tôi ra ngoài một chút sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Người nọ ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy cũng được, tôi đi chuẩn bị xe cho cô.”
“Vậy làm phiền anh rồi!” An Điềm cười lịch sự với người mặc áo đen, thấy anh ta nói gì đó vào bộ đàm.
Một lát sau, một chiếc xe BMW giản dị chạy đến trước mặt An Điềm.
An Điềm liền xách túi bước lên xe.
Cứ thế, một đám người mặc áo đen dáng vẻ nghiêm nghị đưa An Điềm đến chỗ hẹn của Lâm Hiểu Hiểu.
An Điềm vừa xuống xe đã thấy Lâm Hiểu Hiểu đứng từ xa vẫy tay với mình.
“Hiểu Hiểu!” An Điềm cũng vẫy tay với Lâm Hiểu Hiểu rồi bước về phía cô.
Đám người mặc áo đen đứng sau An Điềm trông thấy người mà cô đi gặp là Lâm Hiểu Hiểu thì liền thấy yên tâm: Cô Lâm Hiểu Hiểu này là ngôi sao nổi tiếng, là đại tiểu thư của công ty Lâm Thị, thiếu gia Lâm Kính Trạch của Lâm Thị lại là bạn của anh Cố, chắc sẽ không có vấn đề gì.
“An Điềm, cô đến rồi!” Lâm Hiểu Hiểu bước đến khoác tay An Điềm, sau đó nhìn ra sau lưng cô rồi thắc mắc hỏi, “An An đâu? Sao chỉ có một mình cô đến?”
“An An nói không muốn đến, tôi cũng không muốn ép nó, trẻ con mà, tâm trạng thất thường lắm. Hai chúng ta đi chơi với nhau cũng vui rồi mà!”
“Thôi cũng được.” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, vẻ mặt có hơi thất vọng.
“Được rồi được rồi, lần sau tôi nhất định sẽ đưa An An đến chơi với cô mà!” An Điềm vỗ vào tay Lâm Hiểu Hiểu an ủi.
“Thôi được rồi!” Lâm Hiểu Hiểu đành phải gật đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn đám người mặc áo đen đứng cách đó không xa rồi khẽ hỏi An Điềm, “An Điềm, vừa rồi cô từ chiếc xe đó bước xuống đúng không? Đám người mặc áo đen ở chiếc xe bên cạnh sao cứ nhìn hai chúng ta chằm chằm vậy? Họ là ai thế?”
“Hả?” An Điềm cười khô khốc một tiếng rồi giải thích với Lâm Hiểu Hiểu, “Họ… họ là bạn của tôi!”
“Bạn sao?” Vẻ mặt Lâm Hiểu Hiểu rõ ràng không tin.
An Điềm bị Lâm Hiểu Hiểu nhìn cho có hơi ngượng, bèn nghĩ một lát rồi nói: “Hiểu Hiểu, cô chờ một chút, tôi muốn nói với bạn tôi vài câu!”
“Được!” Lâm Hiểu Hiểu đồng ý rồi đứng nhìn An Điềm chạy về phía mấy người mặc áo đen
“Cô An Điềm, cô có gì dặn dò?” Người mặc áo đen thấy An Điềm chạy đến liền bước lên một bước cung kính hỏi.
“Thật ra…” An Điềm mấp máy môi rồi nhăn nhó nói, “Thật ra, mọi người cứ nhìn tôi và Hiểu Hiểu chằm chằm như vậy, tôi thấy ngại lắm, mọi người có thể tránh xa chúng tôi ra một chút không? Hai người con gái đi dạo phố mà lại có một đám đàn ông đi theo…”
Người mặc áo đen lập tức hiểu ý của An Điềm, tuy có hơi bất tiện nhưng anh ta vẫn đồng ý: “Được rồi, cô An Điềm, chúng tôi sẽ đứng xa cô và cô Lâm ra một chút.”
“Vâng, cảm ơn các anh!” An Điềm mừng rỡ gật đầu rồi quay lại chỗ Lâm Hiểu Hiểu.
Đám người mặc áo đen cũng đi vào trong xe, lái ra cách xa An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu một chút.
“Sao họ đi rồi?” Lâm Hiểu Hiểu chỉ về phía chiếc xe hỏi.
“À, bạn tôi nói họ đột nhiên có việc, cho nên về trước. Bây giờ có phải cô thấy khá hơn nhiều rồi không?” An Điềm cười hỏi Lâm Hiểu Hiểu.
“Đúng rồi!” Lâm Hiểu Hiểu cũng nhoẻn miệng cười, ánh nắng chiếu xuống đầu cô, tạo thành một cái bóng rất rõ sau lưng.
“Vậy… bây giờ chúng ta làm gì?” An Điềm cũng lâu rồi không đi dạo phố, bây giờ ánh nắng rực rỡ, đang là mùa xuân, được đi dạo phố với bạn thân của mình cũng là một cách hưởng thụ tuyệt vời.
“Cô đi mua quần áo với tôi, sau đó tôi đưa cô đi ăn ngon!” Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây chợt khựng lại, rồi như vô tình nhắc lại chuyện cũ, “Tôi nhớ vào hôm kỉ niệm ngày cưới của anh chị ba, cô rât thích ăn bánh kem, dạo này tôi mới phát hiện ra một tiệm bánh, tay nghề của thợ làm bánh ở đó khá lắm đấy!”
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nhắc đến Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, sắc mặt An Điềm lập tức bất giác sa sầm lại, nhưng sau đó cười nói: “Được, tôi sẽ ăn thật nhiều bánh kem!”
“Tôi sẽ cho cô ăn no luôn!” Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm đầy ẩn ý rồi kéo tay cô bước vào một cửa hàng thời trang sang trọng gần đó.
“An Điềm, cô thấy bộ đồ này thế nào? Có hợp với cô không?” Lâm Hiểu Hiểu rút một bộ váy dài bằng lụa đen ra ướm lên người An Điềm.
“Cũng được đấy!” An Điềm mỉm cười, “Nhưng hôm nay tôi đi theo cô mua quần áo, cô đừng có chỉ lo ướm cho tôi như thế!”
“Trời ơi, hai chứng ta ai thử mà chẳng được?” Lâm Hiểu Hiểu vừa cầm bộ váy đen vừa hỏi An Điềm, “Cô thích chứ? Nếu thích tôi sẽ tặng cho cô!”
“Không cần đâu!” An Điềm liền lắc đầu, “Quần áo của tôi nhiều lắm, không cần mua thêm đâu!”
“Câu này cô nói không đúng rồi!” Lâm Hiểu Hiểu nghiêm túc giơ ngón tay ra lắc lắc trước mặt An Điềm, “Tủ áo của phụ nữ thì không bao giờ đầy cả!”