“Có khi không nghiêm trọng như anh nói đâu, có thể đúng như cảnh sát nói, đó là kẻ trộm vào nhà thôi!” An Điềm nghĩ một lát rồi nói, “Lần này lớn chuyện như vậy chắc tên trộm đó cũng không dám quay lại nữa đâu!”
“Chuyện gì cũng cần phải cẩn thận, vậy nên em nhất định phải nghe anh!” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, “Nếu em thật sự muốn đi thì phải chờ anh điều tra rõ chuyện này đã.”
“Nhưng đây là nhà của anh, tôi vào ở e là không hay lắm!” An Điềm gãi đầu, cứ cảm thấy không được yên tâm!
“Đề phòng vẫn hơn.” Cố Thiên Tuấn cau mày, cúi mắt nhìn An Điềm đang do dự, “Cho dù em không muốn ở đây, nhưng sự an toàn của An An, em cũng phải suy xét chứ.”
An Điềm lập tức ngẩn gười: Đúng rồi, đề phòng vẫn hơn, An An là cục cưng của mình, tuyệt đối không được phép gặp nguy hiểm nào!
Nghĩ đến đây, An Điềm vừa rồi còn rất do dự lập tức ngồi xổm xuống nhìn An An.
“Mẹ, mẹ không cần nói nữa, con rất thích ở đây.” An An nói xong liền ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Tuấn, “Cảm ơn chú Cố đã chuẩn bị cho mẹ con một căn nhà vừa đẹp vừa an toàn thế này.”
“Đừng khách sáo, An An.” Cố Thiên Tuấn đưa tay xoa đầu An An cười nói, “Giá mà mẹ con ngoan bằng một nửa như con thì chú đã đỡ tốn công sức rồi!”
An An được Cố Thiên Tuấn khen liền đắc ý nhìn An Điềm: “Mẹ ơi, mẹ nghe thấy chưa? Chú Cố bảo mẹ phải học con đấy!”
“An An, sao con càng lúc càng chẳng giống mẹ vậy?” An Điềm bất mãn nhìn An An rồi trừng mắt với Cố Thiên Tuấn một cái, sau đó quay người bước vào biệt thự.
“Ôi…” An An thở dài rồi nói với Cố Thiên Tuấn, “Chú Cố, hết cách rồi, phụ nữ cứ thích gây chuyện vô cớ như vậy đấy, chú phải khoan dung với mẹ con hơn một chút, bình thường tính khí mẹ cũng tốt lắm!”
Cố Thiên Tuấn cố gắng nhịn cười: “Được, chú biết rồi!”
Hai người một lớn một nhỏ vui vẻ bước vào biệt thự.
Cao Lỗi nhìn theo bóng dáng ba người nhà ấy, trong lòng hơi nhớ đến Khưu Doanh Doanh: Bây giờ mọi chuyện chỉ còn một bước cuối cùng nữa là kết thúc hoàn toàn rồi! Đợi sau khi xử lí xong chuyện của Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh, mình nhất định sẽ toàn tâm toàn ý cho Doanh Doanh!
Khẽ thở dài, Cao Lỗi quay lại phẩy tay với đám người mặc áo đen sau lưng, tỏ ý bảo họ phải canh gác biệt thự, còn anh sau đó quay về công ty, tiếp tục điều tra chuyện của Chu Minh Phong và Dương Thanh Lộ.
An Điềm bước vào biệt thự, đầu tiên quan sát một lượt các món đồ trang trí sang trọng, sau đó mở tủ lạnh kiểm tra: Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, An An còn chưa ăn gì, thế nên bây giờ phải nấu chút gì đó cho thằng bé, sẵn tiện nấu canh gà để ngày mai mang đến cho chị chủ nhà, vì chị ấy hôm nay đã bị thương rất nặng.
Thấy tủ lạnh được nhét đầy thức ăn, An Điềm nhoẻn miệng cười, đứng thẳng người dậy, vừa đi tìm nhà bếp vừa hỏi Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, biệt thự này to quá, nhà bếp ở đâu thế?”
Cố Thiên Tuấn đang ngồi chơi với An An, thấy An Điềm cứ ngơ ngác đứng nhìn quanh quất liền bước đến nắm tay cô rất tự nhiên: “An Điềm, anh thấy em càng lúc càng ngốc rồi đấy!”
An Điềm nhìn bàn tay đang được Cố Thiên Tuấn nắm, ngẩn người một lúc, sau đó khẽ động đậy cánh tay, muốn rút tay ra, nhưng không ngờ lại bị Cố Thiên Tuấn kéo sát lại hơn.
An Điềm xấu hổ, chỉ biết nương theo câu nói vừa rồi của Cố Thiên Tuấn mà khó chịu phản bác: “Anh mới ngốc ấy!”
Cố Thiên Tuấn nhếch mép, nhưng không nói gì cả mà kéo An Điềm vào trong bếp.
An Điềm nhìn căn bếp được trang hoàng lộng lẫy, cũng không kinh ngạc lắm, chỉ quay sang nói với Cố Thiên Tuấn: “Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không còn tâm trạng nấu cơm nữa, chỉ định làm món mì xào trứng cà chua đơn giản mà An An thích ăn thôi, nể tình anh đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, có muốn tôi làm luôn cho anh một phần không?”
“Được.” Cố Thiên Tuấn lập tức gật đầu, món mì xào này khi mẹ anh còn sống đã từng nấu cho anh ăn một lần, không ngờ hơn hai mươi năm sau, lần thứ hai được ăn lại là do An Điềm làm.
Thấy Cố Thiên Tuấn đồng ý dứt khoát như vậy, An Điềm thấy rất vui, bắt đầu ra lệnh cho anh: “Vậy anh đi rửa cà chua đi, sau đó đập trứng vào bát, đánh lên.”
Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm thản nhiên sai bảo mình như vậy thì bất giác nhoẻn miệng cười, xòe tay ra trước mặt An Điềm nghiêm túc nói với cô: “An Điềm, em biết không? Đôi tay này của anh chỉ cần kí đại một hợp đồng là có thể kiếm ra được số tiền đủ mua mì xào lấp đầy trái đất luôn đấy.”
“Thì sao?” An Điềm cầm cái thìa khoanh tay trước ngực khó chịu hỏi.
“Thì…” Cố Thiên Tuấn ngập ngừng rồi ngoan ngoãn nói. “Thì được làm trợ thủ của em, anh cảm thấy rất vinh hạnh!”
“Hừ, nói thế nghe còn được!” An Điềm đắc ý bật cười rồi quay người đi chuẩn bị nguyên liệu.
An Điềm hong khô số cà chua đã được Cố Thiên Tuấn rửa, sau đó lột vỏ, cắt thành miếng nhỏ, rồi cô bật bếp lên đổ dầu vào chảo.
Cố Thiên Tuấn đứng sau lưng An Điềm, nhìn cô nấu nướng bằng ánh mắt ngưỡng mộ. An Điềm sau khi cho hành vào xào sơ thì đổ cà chua vào xào tiếp.
Khi cà chua đã hơi chín, An Điềm đổ trứng đã đánh vào, còn cho thêm một ít nấm hương rồi đảo đều.
“Anh có thích ăn ngọt không?” An Điềm vừa đảo vừa hỏi ý kiến Cố Thiên Tuấn.
“Sao?” Cố Thiên Tuấn lo mải mê ngửi mùi hương tỏa ra từ chảo, nhất thời quên mất trả lời thế nào.
“Thôi bỏ đi! Dù sao An An cũng thích ăn ngọt, còn về anh thì cho gì ăn nấy đi!” An Điềm nói xong liền cho một chút đường vào chảo, vừa đủ để trung hòa vị chua của cà chua.
Khi trứng và nấm đã chín, An Điềm cho một ít nước vào trong chảo, lúc này đáng lẽ phải đổ nước hầm, tiếc là ở đây không có nên thôi vậy. Nước trong chảo biến thành màu đỏ, An Điềm liền khuấy đều theo chiều kim đồng hồ đến khi nước hơi sệt lại, lúc cảm nhận được cái xẻng trong tay mình đã bắt đầu thấy hơi nặng tay, An Điềm bèn cho vào một ít muối, hạt nêm và dầu hào, sau đó đổ vào bát.
Lúc này thì mì nấu ở nồi bên cạnh cũng đã chín, An Điềm vớt mì ra, cho vào chung với bát trứng cà chua vừa nãy, sau đó xếp thêm rau thơm vào. Một mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp gian bếp, nước sốt đỏ tươi hòa quyện với những lớp trứng vàng ươm và những sợi rau xanh ngắt, khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Cố Thiên Tuấn khịt khịt mũi rồi bước lên một bước, định bưng bát mì trên bàn.
“Cố Thiên Tuấn, An An còn chưa ăn đấy! Anh là người lớn mà đi giành ăn với trẻ con như vậy sao? Không lẽ chưa bao giờ ăn mì xào trứng à?” An Điềm khoanh tay trước ngực, nghiêm khắc nhìn Cố Thiên Tuấn.
Thật ra trong lòng An Điềm lại thấy rất vui, không ngờ chỉ một bát mì xào mà lại khiến Cố Thiên Tuấn mất hết kiên nhẫn như vậy!
“Anh chưa bao giờ ăn món mì do em nấu mà.” Cố Thiên Tuấn quyến luyến liếc nhìn bát mì rồi ủ rũ bỏ xuống.