“Tôi là…”
“Không phải đâu!” An Điềm đang bận rộn trong bếp chợt chạy ra, gượng cười giải thích, “Anh ấy chỉ là đồng nghiệp của em, chẳng qua là giống với cái người tên Cố Thiên Tuấn trên ti vi ấy thôi!”
An Điềm không hề muốn vì thân phận của Cố Thiên Tuấn mà khiến cho mình gặp phiền phức, vì dù gì thân phận của họ quá cách biệt, tốt nhất cô không nên trèo cao.
Nghe An Điềm nói như thế, Cố Thiên Tuấn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng đành thuận theo ý cô, quay sang gật đầu với chị chủ nhà, dù sao thì sau này rước An Điềm về nhà rồi công bố cho thiên hạ cũng được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“À ra vậy.” Chị chủ nhà nghi hoặc gật đầu.
Tuy mọi người vẫn thấy nghi ngờ với câu nói của An Điềm, nhưng câu trả lời ấy nghe cũng vẫn rất hợp lí, bởi vì người giàu nhất thành phố H đâu thể nào đến tận đây được, thật sự quá khó tin!
Thấy mọi người có vẻ đều đã tin lời mình, An Điềm lúc này mới yên tâm. Cô chỉnh lại cái tạp dề hơi xộc xệch của mình rồi nói: “Mọi người ngồi chơi đi, món ăn sắp xong rồi đấy!”
An An đang bóc quà với Mỹ Mỹ, nghe thế thì liền ngọt ngào nói: “Mẹ vất vả rồi!”
Mỹ Mỹ cũng bắt chước An An: “Mẹ nuôi vất vả rồi!”
“An An và Mỹ Mỹ ngoan quá!” An Điềm cười hạnh phúc, “Đợi mẹ dọn thức ăn ra cho nhé!”
An Điềm đảm đang lại quay sang cười với mọi người rồi chạy vào trong bếp.
Tất nhiên, Cố Thiên Tuấn cũng bước vào theo cô: “Anh cũng không có gì khác để làm, hay là để anh giúp em vậy.”
“Anh vào làm gì?” An Điềm vừa mới cầm con dao lên liền quay người lại, nét mặt chán ngán, “Anh có biết nấu cơm đâu!”
“Có thể học mà.” Cố Thiên Tuấn cười nói, “Anh hình như có rất nhiều năng khiếu, món trứng lần trước anh nấu cho em và An An cũng rất được mà.”
An Điềm bất lực nhún vai, sau đó đặt con dao trong tay xuống nói: “Vậy được, anh mau xắt số cà chua và khoai tây này ra, tôi chuẩn bị làm món sườn xào cà chua khoai tây.”
Cố Thiên Tuấn thấy vẻ mặt bán tín bán nghi của An Điềm, trên gương mặt điển trai không kìm được mà nở nụ cười âu yếm: “Nếu anh xắt được thì có thể hứa với anh một chuyện không?”
“Không được!” An Điềm hất cằm, “Chẳng qua chỉ là giúp tôi xắt rau củ thôi, còn yêu cầu này nọ nữa!”
“Thôi được rồi!” Cố Thiên Tuấn thất vọng nhận lấy con dao trong tay An Điềm rồi quay người xắt rau củ.
An Điềm không ngờ Cố Thiên Tuấn lại nghe lời như vậy, lập tức khoanh tay trước ngực đắc ý nhìn lưng anh.
Cố Thiên Tuấn hôm nay mặc một bộ đồ tây thoải mái, lúc vào cửa đã khoác áo khoác ở giá treo rồi, thế nên bây giờ anh chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, phần lưng săn chắc cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo, bờ vai to rộng, hai chân dài thẳng tắp, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất an toàn.
Bất giác, An Điềm đang đứng nhìn vào lưng Cố Thiên Tuấn chợt thấy tim mình đập mạnh, cô không hiểu sao mình lại có cảm giác rất muốn ôm chầm lấy Cố Thiên Tuấn từ đằng sau.
“Chậc…” Cố Thiên Tuấn đang xắt rau củ chợt khẽ kêu lên một tiếng, bàn tay cầm dao khựng lại.
An Điềm lập tức định thần, hốt hoảng bước lên nhìn vào tay Cố Thiên Tuấn: “Anh sao thế? Có phải cắt vào tay rồi không?”
“Không phải.” Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng đặt con dao xuống rồi quay lại nhìn An Điềm mỉm cười, “Em đang quan tâm anh à?”
“Ai thèm quan tâm anh?” An Điềm nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy liền yên tâm, thế là liền gân cổ lên quát, “Tôi chỉ là thấy anh quá ngốc, xắt có chút rau củ mà cũng cắt vào tay!”
“Đó là vì em cứ nhìn anh.” Cố Thiên Tuấn tiến lên một bước, nhìn vào gương mặt đang dần đỏ bừng lên của An Điềm rồi nói khẽ, “Em không biết à? Chỉ cần em có mặt thì anh luôn không thể tập trung suy nghĩ hoặc làm chuyện gì khác được.”
Cố Thiên Tuấn vừa tiến lại gần An Điềm vừa giấu bàn tay sau lưng. Thật ra, vừa rồi đúng là anh đã cắt vào tay, nhưng vì sợ An Điềm lo nên mới không nói ra. Đúng như những điều anh vừa nói, An Điềm ở sát bên anh thế này, anh sao có thể trấn tĩnh mà làm những chuyện khác? Cắt trúng tay là lẽ đương nhiên thôi.
An Điềm ngẩn người, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Thiên Tuấn, trong đầu chợt nhớ lại mấy lời mà Khưu Doanh Doanh đã nói với cô.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm mấp máy môi, khẽ gọi tên anh.
“Ừ, em nói đi.” Giọng của Cố Thiên Tuấn vừa dày lại vừa trầm ấm, hệt như tiếng dương cầm êm dịu vang lên.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.” An Điềm ngập ngừng.
“Được. Nhưng mà sau khi hỏi xong, em phải hứa với anh một yêu cầu.” Cố Thiên Tuấn nhướn mày.
Nhớ lại chuyện hôm qua, An Điềm thở dài, cuối cùng gật đầu nói: “Thôi được.”
“Vậy được, em hỏi đi.”
“Nếu như, tôi nói là nếu như thôi…” An Điềm do dự một lát rồi hỏi, “Nếu như người mà anh yêu lại thích một người khác, thì anh có buồn không?”
“Sao?” Cố Thiên Tuấn lập tức giật mình, áp sát lại An Điềm, “Em thích người khác rồi à?”
“Cố Thiên Tuấn, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Anh đừng có như vậy được không?” An Điềm có hơi bất lực, “Anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi được không?”
“Anh đang rất nghiêm túc mà.” Cố Thiên Tuấn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp long lanh của An Điềm rồi nói chắc nịch, “An Điềm, lúc trước anh đã sai. Bây giờ, người mà anh yêu là em, anh không ép em phải yêu anh giống như trước kia, nhưng mà…”
Cố Thiên Tuấn bước lên một bước, đặt đôi tay rắn chắc lên vai An Điềm nói: “Sau này em nhất định sẽ là của anh!”
“Người mà tôi đang nói là Chu Mộng Chỉ ấy!” An Điềm lùi lại một bước kích động hét lên, “Người anh yêu không phải luôn là Chu Mộng Chỉ sao?”
“Chu Mộng Chỉ?” Cố Thiên Tuấn ngẩn người, sau đó nhún vai, “Cô ta sẽ tự có chỗ đi.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, bây giờ anh đã trả lời câu hỏi của em rồi.” Cố Thiên Tuấn cúi đầu nhìn An Điềm nói nghiêm túc, “Tiếp theo, đến lúc em phải nhận lời yêu cầu của anh rồi.”
An Điềm bị giật mình bởi nét mặt nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, cô thấp thỏm hỏi: “Là… là gì vậy?”
“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn vừa nói vừa từ từ quỳ một chân xuống, rút từ trong lòng ra một cái hộp tinh xảo rồi từ từ mở ra, An Điềm liền trông thấy một chiếc nhẫn khảm một viên kim cương xanh rất to xuất hiện trước mắt mình.
An Điềm từng nghe Thẩm Sở Hà nói, viên kim cương xanh này có tên là Trái Tim Địa Cầu, là viên kim cương thuần hiếm có trên thế giới, sau khi được nhà kim hoàn đẳng cấp thế giới mài giũa thì được đem đấu giá, và đã được một người bí ẩn mua đi với cái giá trên trời.
Lúc ấy An Điềm nghe chuyện đó cũng chỉ cảm thấy ngạc nhiên như khi xem tin tức trên báo mà thôi, nhưng cô không thể ngờ, bây giờ viên kim cương xanh ấy lại xuất hiện trong tay Cố Thiên Tuấn!
“Anh… anh… anh định làm gì?” An Điềm quấn tạp dề bật giác lùi lại một bước nữa, tư thế này của Cố Thiên Tuấn có vẻ như đang làm một chuyện gì đó rất trọng đại!
“An Điềm, sinh nhật của An An cũng là ngày mà em đã phải đau đớn nhất, vì vậy cảm ơn em. Viên kim cương xanh này là món quà anh tặng em.” Cố Thiên Tuấn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của An Điềm, nói một cách tràn đầy tình cảm, “Đương nhiên, viên kim cương xanh này không thể bù đắp lại hết những uất ức mà em đã phải chịu, nhưng điều anh muốn nói là, nó chỉ là khởi đầu, là khởi đầu cho sự bù đắp mà anh muốn dành cho em.”
Cố Thiên Tuấn nói xong liền đeo chiếc nhẫn kim cương xanh ấy vào tay An Điềm.