Cố Thiên Tuấn gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm, không nói gì cả, mọi người cũng không ai dám nói gì, chỉ chờ đợi trong sự thấp thỏm.
Hồi lâu sau, Cố Thiên Tuấn mới ngẩng đầu dậy, lướt mắt nhìn một lượt khắp các thành viên hội đồng quản trị, cuối cùng dừng lại ở chỗ Chu Hán Khanh rồi trầm giọng nói: “Về việc bãi miễn chức vụ giám đốc marketing của Chu Hán Khanh, tôi không đồng ý.”
Giọng của Cố Thiên Tuấn trầm vang đầy uy lực, vô cùng chắc nịch, hệt như một quả pháo vang rền, chấn động tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Hán Khanh và Susan, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn anh.
Các cổ đông kinh ngạc nhìn Cố Thiên Tuấn: Rõ ràng trợ lí Cao Lỗi và Susan đã thông báo là sẽ bãi miễn, vậy sao bây giờ Cố Thiên Tuấn lại ra quyết định như vậy?
Susan vốn luôn mặt không cảm xúc bây giờ cũng giật mình: Cố Thiên Tuấn sao lại chính tay hủy đi kế hoạch mà anh ta dày công sắp đặt bấy lâu chứ?
Lẽ nào anh ta đã biết thân phận của mình nên mới đột ngột thay đổi kế hoạch? Hay là anh ta đã phát giác ra việc Chu Hán Khanh đã biết gì đó, nên muốn thu lưới? Hay là, anh ta đã có một kế hoạch khác mà ngay cả mình cũng không biết?
Susan hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc phân tích mọi chuyện: Thứ nhất, mình đã luôn che giấu rất tốt, cậu chủ từ Mỹ về cũng chưa được nửa tháng, chỉ mới gặp mình có một lần, Cố Thiên Tuấn cứ luôn lo chuyện của Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ, vậy nên không thể nào mới đó mà đã phát hiện ra thân phận của mình được!
Thứ hai, Chu Hán Khanh tuy đã biết sẽ có cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng vẫn luôn đóng kịch rất tốt, dù vậy cũng không loại trừ khả năng Cố Thiên Tuấn đã phát giác ra.
Thứ ba, Cố Thiên Tuấn thật sự có một kế hoạch khác chuẩn bị tiến hành, chỉ có điều chưa nói cho mình biết! Và nhìn vẻ mặt của các cổ đông thì có vẻ họ cũng chẳng biết gì về kế hoạch ấy.
Nghĩ đến đó, Susan liền nhìn sang Cao Lỗi.
Đôi mày đang cau của Susan chợt giãn ra, rồi cô thở phào nhẹ nhõm: Vẻ mặt của Cao Lỗi không hề kinh ngạc như những người khác, như vậy chuyện Cố Thiên Tuấn phản đối hội đồng, chắc chắn Cao Lỗi đã biết trước.
Nghĩa là, Cố Thiên Tuấn đúng là đã có một kế hoạch liên hoàn khác!
Đoán ra được chuyện này, Susan không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng: Cố Thiên Tuấn đúng là một người đàn ông đáng sợ, đáng sợ hệt như cậu chủ của mình vậy!
Từng bước bày kế hoạch, tâm tư sâu xa, biết cách lợi dụng, lại còn luôn đề cao cảnh giác! Nếu không phải bao năm qua mình hết sức cẩn thận, thành tâm thành ý làm việc thì có lẽ đã bị anh ta phát hiện ra thân phận rồi!
Xem ra Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ cầm chắc sẽ bị Cố Thiên Tuấn đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi!
Susan nghĩ đến đây, bất giác nhìn sang Chu Hán Khanh.
Chu Hán Khanh sau khi nghe xong lời nói của Cố Thiên Tuấn, vẻ mặt cũng hiện rõ sự kinh ngạc: Cố Thiên Tuấn tại sao sau khi bày ra kế hoạch rồi thì lại phản đối hội nghị thế này?
Không lẽ mình đã đoán sai?
Lúc này, Cố Thiên Tuấn chợt đứng dậy trịnh trọng nói: “Tuy giám đốc Chu liên tục phạm lỗi ở các dự án gần đây, nhưng biểu hiện làm việc rất tốt của anh ấy trước nay, mọi người cũng đã tận mắt thấy. Vậy nên, chuyện bãi miễn giám đốc Chu, sau này đừng nhắc lại nữa! Các cổ đông cứ về đi!”
Cố Thiên Tuấn nói xong liền quay người rời khỏi phòng họp.
Cao Lỗi và Susan đưa mắt nhìn các cổ đông đang ngơ ngác trong phòng họp rồi mau chóng cất bước theo Cố Thiên Tuấn.
Các cổ đông cũng lần lượt rời đi, chỉ còn Chu Hán Khanh ngồi yên tại chỗ, lần đầu tiên ngơ ngác trước những gì xảy ra trước mắt: Cố Thiên Tuấn có vẻ rất muốn bao che cho mình, hoàn toàn không có ý muốn bãi miễn mình!
Không lẽ là do mình đã nghĩ quá nhiều?
Cố Thiên Tuấn chẳng qua chỉ là không hài lòng với những sai sót của mình gần đây, nhưng do nể thân phận anh họ của mình nên mới không muốn chính miệng nói ra chuyện này, vậy nên đã tổ chức cuộc họp này để dọa mình một chút, chứ hoàn toàn không có ý muốn đuổi mình đi, cũng chưa hề phát hiện ra mối quan hệ giữa mình và Chu Mộng Chỉ, có phải như vậy không?
Chu Hán Khanh trầm ngâm hồi lâu mà vẫn không đoán ra được tâm tư của Cố Thiên Tuấn.
Buổi sáng cứ thế trôi qua trong bao nhiêu suy đoán của mọi người.
Tin tức cuộc họp cổ đông mở ra để bãi miễn Chu Hán Khanh lại bị Cố Thiên Tuấn phủ quyết cũng mau chóng được lan truyền ra khắp công ty.
Tất cả mọi người đều bàn tán rằng, Cố tổng đúng là rất xem trọng giám đốc Chu, giám đốc Chu đã làm hỏng bao nhiêu chuyện như vậy rồi mà Cố tổng vẫn cứ kiên quyết phản đối các cổ đông, bảo vệ giám đốc Chu!
Tất nhiên, những tin đồn ấy cũng được truyền đến tai Chu Hán Khanh. Chuyện này khiến Chu Hán Khanh lúc đầu nghi ngờ Cố Thiên Tuấn bây giờ lại càng thêm chắc chắn: Có lẽ Cố Thiên Tuấn thật sự không như mình đã nghĩ! Tất cả là do mình quá muốn bảo vệ Mộng Chỉ nên mới đa nghi vậy thôi.
Chu Hán Khanh xoa cái trán nhức nhối của mình, bao nhiêu việc xảy ra khiến anh ta cảm thấy mệt mỏi, ban đầu anh ta vốn định báo cho Chu Mộng Chỉ biết chuyện này, nhưng bây giờ xem ra nên tạm thời hoãn lại đã.
Nếu không, có khi chỉ vì sự đa nghi của mình mà hủy đi hạnh phúc của Mộng Chỉ, nếu vậy thì mình sẽ rất hối hận.
Đúng lúc đó thì cửa phòng Chu Hán Khanh chợt có tiếng gõ.
Chu Hán Khanh lên tiếng mời vào, cửa phòng liền mở ra.
Người đứng ở cửa chính là Cố Thiên Tuấn.
Chu Hán Khanh lập tức đứng dậy chào: “Cố tổng.”
“Giờ đang là giờ nghỉ trưa, không cần gọi tôi là Cố tổng nữa.” Cố Thiên Tuấn bước vào văn phòng, vỗ vai Chu Hán Khanh nói, “Chúng ta đã lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm, lát nữa tôi sẽ đi ăn cơm với một tổng tài từ Nhật qua, anh cũng đi luôn đi.”
“Chuyện này…” Chu Hán Khanh kinh ngạc, nghe nói vị tổng tài từ Nhật qua này đang chuẩn bị bàn một dự án cực kì quan trọng với Cố Thị, anh ta vừa mới làm hỏng một số chuyện, vậy mà bây giờ Cố Thiên Tuấn vẫn muốn giao nhiệm vụ này cho anh ta sao?
“Tôi biết anh vẫn còn đang nghĩ về chuyện lúc sáng.” Cố Thiên Tuấn nhìn Chu Hán Khanh, “Vậy nên, bây giờ tôi muốn cho anh một cơ hội, nếu anh đàm phán thành công dự án lần này thì hội đồng quản trị sẽ không nói gì nữa.”
Nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Thiên Tuấn, Chu Hán Khanh dần dần không còn phòng bị nữa, gật đầu với Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng, tôi sẽ cố hết sức, nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng.”
Cố Thiên Tuấn mỉm cười gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Chu Hán Khanh cùng Cố Thiên Tuấn bước ra khỏi văn phòng, lòng nghi ngờ dành cho Cố Thiên Tuấn vẫn còn hai phần, nhưng tám phần còn lại là hạ quyết tâm sẽ cố gắng làm việc thật tốt.
Từ tận khi mặt trời còn trên cao đến khi đã lặn, Chu Hán Khanh bỏ ra hết thời gian buổi chiều, cuối cùng cũng thuyết phục được khách hàng lớn đến từ Nhật kia.
Nhưng vì tiếp đãi khách hàng Nhật Bản ấy mà anh ta cũng đã uống say túy lúy.
Khi Cố Thiên Tuấn và Cao Lỗi đưa Chu Hán Khanh về biệt thự thì anh ta đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Vệ sĩ trong biệt thự phải vác Chu Hán Khanh vào phòng, còn Chu Mộng Chỉ hay tin Cố Thiên Tuấn và Chu Hán Khanh đã về thì liền vào phòng thăm Chu Hán Khanh.
Thấy vệ sĩ đặt Chu Hán Khanh lên giường, Chu Mộng Chỉ đứng ở phía xa bịt mũi khó chịu rồi quay sang nói với chị Lý: “Chị Lý, chị ở lại đây chăm sóc cho anh họ đi.”
“Vâng.” Chị Lý gật đầu.
Chu Mộng Chỉ nhìn Chu Hán Khanh thở dài, sau đó nói với Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, trong phòng anh họ toàn là mùi rượu, chúng ta ra ngoài đi.”
Cố Thiên Tuấn không bước đi ngay mà quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ một lúc mới gật đầu nói: “Được.”
Chu Mộng Chỉ hơi ngơ ngác trước cái nhìn ấy, sau đó bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, mơ hồ cảm nhận: Thiên Tuấn dường như có gì đó không ổn.