An An vừa dứt lời cũng là lúc An Điềm bước ra khỏi nhà bếp, tất nhiên trông thấy ngay Cố Thiên Tuấn đang đứng cạnh An An.
Vẻ mặt An Điềm trong vòng nửa giây đầu tiên lộ ra một nét mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lập tức bị thay thế bằng nét lạnh lùng.
Cô nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn, thấy anh mặc một chiếc áo vest thoải mái màu xám bạc, bên trong là áo phông, có thể thấp thoáng thấy được cơ ngực săn chắc. Đôi chân dài thẳng tắp của Cố Thiên Tuấn trông còn có vẻ cao hơn cả chiều cao của An Điềm, trên gương mặt đẹp trai lúc này đang nở một nụ cười dịu dàng.
An Điềm nhìn nụ cười ấy mà mím môi, cô không biết từ lúc nào, một Cố Thiên Tuấn trước đây luôn lạnh lùng với cô bây giờ mỗi khi gặp cô thì đều nở nụ cười đầy mê hoặc như thế, có thể là từ sau khi anh cứu cô ở vụ tai nạn chùm đèn, hoặc có thể là từ trước đó rồi.
Nhưng cô cảm thấy mình không nên tiếp nhận nụ cười ấy!
An Điềm chỉ chìm đắm vào nụ cười ấy đúng một giây thôi là lập tức định thần lại, cố dằn cảm giác kì lạ trong lòng mình rồi lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Chú Cố đến chơi với con đấy!” An An giành trả lời câu hỏi của An Điềm.
“An An!” An Điềm nghiêm khắc nhìn An An, “Người lớn đang nói chuyện thì trẻ con không được xen vào.”
“Nhưng mà mẹ ơi, mẹ từng nói con là một thành viên trong gia đình, được quyền phát biểu ý kiến và đưa ra quyết định trong bất kì chuyện nào cơ mà!” An An ngẩng cái đầu bé xinh lên ngơ ngác nhìn An Điềm.
Nét mặt An Điềm có hơi sa sầm, cô đưa mắt tránh đi một chút rồi lại nói bằng giọng nghiêm khắc: “Những chuyện khác thì được, nhưng chuyện này thì không!”
“Nhưng con rất thích chú Cố, mời chú ấy ở lại chơi với con chắc được chứ?” Giọng của An An đầy vẻ uất ức, “Mẹ ơi, sao mẹ lại ghét chú Cố như vậy? Rõ ràng con rất thích chú ấy mà!”
“Mẹ…” An Điềm mấp máy môi, thấy vẻ uất ức của An An, cô không thể nói được gì nữa, cô đã luôn dạy con mình sống theo lí tưởng dân chủ, nhưng mỗi khi đối diện với Cố Thiên Tuấn thì cô lại không biết mình nên tỏ thái độ thế nào với anh thì mới khiến anh hiểu được rằng, cô không hề có ý gì khác với anh cả.
Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm đang cúi đầu rồi chợt ngồi xổm xuống nhìn vào mắt An An nghiêm túc nói: “An An, con về phòng đọc truyện tranh đi, chú và mẹ nấu cơm xong sẽ gọi con ra ăn nhé, có được không?”
An An quay sang nhìn An Điềm rồi lại nhìn Cố Thiên Tuấn, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Nói xong với Cố Thiên Tuấn, An An lại đi đến trước mặt An Điềm rồi cúi đầu nói khẽ: “Mẹ ơi, con xin lỗi, vừa nãy An An nói lớn tiếng quá.”
An Điềm cảm thấy sống mũi cay cay, cô ngồi xổm xuống xoa đầu An An nói: “Không sao đâu, vừa rồi mẹ cũng đã nói lớn tiếng, mẹ xin lỗi An An.”
“Mẹ không giận con là được rồi, con về phòng đọc truyện đây.” An An ôm mặt An Điềm rồi lần lượt thơm vào hai bên má cô, sau đó vui vẻ chạy vào phòng mình.
An Điềm thấy An An đóng cửa phòng lại rồi mới thở dài từ từ đứng dậy.
Nhưng cô không quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, vì cô không biết mình nên dùng thái độ gì mà đối xử với anh nữa.
“An Điềm, hôm nay anh đến không có ý gì đâu, chỉ muốn thăm An An một chút thôi.” Cố Thiên Tuấn nói đến đây chợt khựng lại một chút rồi nói tiếp, “Thật ra, anh cũng muốn đến thăm em nữa.”
“Anh đừng có nói mấy lời như vậy được không?” An Điềm có hơi kích động, không hiểu sao Cố Thiên Tuấn mỗi lần gặp mình thì đều nói ra mấy câu ám muội như vậy!
“Mẹ ơi!”
An Điềm vừa nói dứt câu thì cửa phòng của An An chợt bật mở, cậu thò đầu ra khỏi khe cửa hỏi: “Mẹ ơi, mẹ lại cãi nhau với chú Cố à? Chú ấy là bạn thân của con, mẹ đối xử với chú ấy tốt một chút được không?”
“Đâu có cãi nhau!” An Điềm vội vàng xua tay, ngượng ngập nói, “Mẹ và chú Cố đang nói chuyện thôi mà!”
“Vậy hai người nói chuyện đi nhé.” An An vui vẻ cười với An Điềm rồi đóng cửa lại.
An Điềm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ ngợi một lúc rồi trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, sau đó kéo anh vào phòng ngủ.
Vào đến phòng ngủ, Cố Thiên Tuấn liền đưa mắt quan sát một lượt cách bài trí ở đây, sau đó chăm chú nhìn An Điềm. Ừm, đèn vàng dịu mắt, ra giường thẳng thớm, khắp nơi đều như có vương mùi thơm trên người An Điềm, mà quan trọng nhất là hiện giờ đầu tóc An Điềm có hơi rối, còn đeo một chiếc tạp dề mà các nữ giúp việc hay đeo, hai má lại còn ửng hồng nữa chứ.
Cố Thiên Tuấn cảm thấy bây giờ đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu anh mà không làm gì đó thì đúng là đã có lỗi với cái phòng ngủ của An Điềm rồi.
“Anh đừng có hiểu lầm!” An Điềm vừa trông thấy ánh mắt của Cố Thiên Tuấn là biết ngay anh đang định làm gì, cô gân cổ lên giải thích, “Nhà tôi chỉ có phòng ngủ là cách âm tốt nhất, vào đây cãi nhau với anh thì An An mới không nghe thấy.”
“Cách âm tốt lắm à?” Cố Thiên Tuấn nhướn mày, “Anh lại thấy không tin.”
“Tin hay không thì tùy!” An Điềm “xía” một tiếng.
“Hay là chúng ta kiểm tra thử nhé?” Cố Thiên Tuấn vươn đôi chân dài bước lên, muốn dùng thân hình to lớn của mình mà áp đảo An Điềm, An Điềm lập tức lùi lại mấy bước, cho đến khi bị ép sát vào góc tường.
An Điềm bị ép vào tường cảm thấy khó chịu, liền trừng mắt quát vào mặt Cố Thiên Tuấn: “Anh đi chết đi được không?”
“Quát lớn như vậy thì An An có nghe được không nhỉ?” Cố Thiên Tuấn xoa cằm suy nghĩ rất nghiêm túc, “Nếu An An không nghe được thì lát nữa em cứ tha hồ mà gào to hơn.”
An Điềm bị ép sát, không còn cách nào khác là phải hóa thành bà điên, cô cầm cái xẻng nấu thức ăn từ nãy giờ vẫn luôn cầm rồi chĩa vào cái áo vest đắt tiền của Cố Thiên Tuấn mà quát: “Đi ra!”
Cố Thiên Tuấn vội vàng giơ hai tay lên trời, dáng vẻ như đang đầu hàng: “Em tuyệt đối đừng làm chuyện khờ dại, nếu không thì An An sau này biết làm sao? Em không muốn hưởng cuộc sống hạnh phúc sau này à?”
“Anh đi ra cho tôi!” An Điềm tiếp tục trợn mắt quát.
“Được được được, em đừng nổi nóng.” Cố Thiên Tuấn nhún vai rồi quay người ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
An Điềm cũng cùng Cố Thiên Tuấn bước ra ngoài bằng vẻ mặt đầy cảnh giác và không tin tưởng, cô nghĩ ngợi một lát rồi bắt đầu đàm phán với Cố Thiên Tuấn một cách hết sức nghiêm túc: “Nến An An đã mời anh đến nhà rồi thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của thằng bé. Nhưng anh phải biết điều, ăn cơm xong rồi là đi ngay, có hiểu chưa?”
“Hiểu!” Cố Thiên Tuấn gật đầu, nhưng hiểu là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác.
An Điềm tưởng thật, lúc này mới bỏ cái xẻng đang vung vẩy trên tay xuống rồi đi vào bếp.
Cố Thiên Tuấn lại không hề biết điều mà đi theo An Điềm vào tận trong bếp, anh đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn An Điềm đeo tạp dề bận rộn bếp núc.
An Điềm lập tức thấy lạnh sống lưng, cô bực mình bỏ con dao xuống rồi quay lại nhìn Cố Thiên Tuấn: “Tôi phải nấu cơm, anh có thể nào đừng nhìn tôi bằng gương mặt gian xảo đó được không?”
“Gương mặt gian xảo?” Cố Thiên Tuấn phẩy tay, tỏ vẻ ngây thơ, “Rõ ràng là gương mặt tình cảm mà!”
“Tình cảm cái đầu của anh ấy!” An Điềm chỉ tay vào mặt Cố Thiên Tuấn rồi lại quát lớn, “Anh có ra ngoài không? Anh mà không ra ngoài thì trong món mì xào hôm nay sẽ có luôn thịt của anh đấy!”
“Chậc chậc chậc…” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm đang gào rú rồi vỗ đầu nói, “An Điềm, phải làm sao dây? Cho dù dáng vẻ của em hiện giờ hệt như một bà điên, nhưng anh vẫn cảm thấy rất đẹp, có phải anh bị mù rồi không?”
“Cút!”
“Ờ!”
Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng ngoan ngoãn bước ra khỏi căn bếp.
Lúc này, cửa phòng An An lại mở ra, cậu đứng ở cửa, vẫy tay gọi Cố Thiên Tuấn một cách rất bí ẩn.
Cố Thiên Tuấn cũng rất phối hợp, rón ra rón rén bước đến phòng An An.