Sau khi Cao Lỗi đi rồi, Susan lập tức xem qua danh sách tài liệu, cô siết chặt đôi tay, lập tức lấy điện thoại mình ra tìm số của Chu Hán Khanh.
Ba ngày sau sẽ có cuộc họp cổ đông đột xuất, mong giám đốc Chu chuẩn bị cho tốt.
Sau khi Susan gõ ra những dòng chữ này thì lại đính kèm một phần mềm từ trong điện thoại mình và hai câu đó, cùng gửi cho Chu Hán Khanh.
Tiếp đó chỉ cần đợi Chu Hán Khanh nhận tin nhắn của mình và đợi sự việc xảy ra ba ngày sau đó!
Bàn tay siết chặt của Susan có hơi ướt, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô không làm theo lời Cố Thiên Tuấn.
Từ khi Susan ứng tuyển vào công ty Cố thị, cậu chủ đã nói với cô: Cố gắng hết sức làm việc cho Cố Thiên Tuấn, đợi khi tôi cần sẽ tự ắt tìm đến cô. Nhưng, trước đó thì cô sẽ là trợ lý trung thành tuyệt đối với Cố Thiên Tuấn!
Ba năm nay, dường như Susan không hề liên lạc với người bên cậu chủ, cũng tận tụy làm việc cho Cố Thiên Tuấn, ngay đến cả cô cũng cho rằng cô chính là trợ lý trung thành của Cố Thiên Tuấn.
Nhưng, bây giờ cậu chủ của cô quay về rồi, cô là người của cậu chủ, đương nhiên là mọi chuyện sẽ nghe theo lời của cậu chủ rồi!
Nhớ lại vừa nãy mình gửi tin nhắn cho Chu Hán Khanh, trong lòng Susan vui vẻ cười một cái.
Khi Chu Hán Khanh nhận được tin nhắn của Susan thì hai người vừa mặc quần áo xong.
“Mở cuộc họp cổ đông sao?” Chu Hán Khanh cầm điện thoại mình lên cau mày, lẽ nào là vì những chuyện mình làm hỏng? Nhưng tại sao phải là họp đột xuất chứ?
Lẽ nào, cuộc họp này mở ra vì mình sao?
Vẻ mặt của Chu Hán Khanh bất giác tối sầm lại, là Cố Thiên Tuấn chủ động mở cuộc họp về những chuyện mình làm không tốt, nên anh ta muốn tìm cớ đuổi mình đi?!
Nhưng mình đi theo Cố Thiên Tuấn làm việc bao năm nay, không có công lao cũng có khổ lao! Cố Thiên Tuấn cũng rất xem trọng mình, sao có thể bày kế đuổi mình đi chứ?
Hay là…
Cố Thiên Tuấn đã biết được gì rồi?!
Nhớ lại một số việc liên tục xảy ra gần đây, đôi mắt Chu Hán Khanh ánh lên vẻ bàng hoàng sợ hãi!
“Hán Khanh, anh sao thế?” Chu Mộng Chỉ cảm thấy Chu Hán Khanh có gì đó không ổn.
Chu Hán Khanh nhìn qua vẻ mặt đang thắc mắc của Chu Mộng Chỉ, không nói gì cả, những gì mình vừa suy nghĩ cũng chỉ là phỏng đoán, Mộng Chỉ vốn dĩ rất nhạy cảm với những tin xấu, nếu nói cô ấy biết, nhất định cô ấy sẽ chịu không nổi.
Nên vẫn cứ đợi cuộc họp ba ngày sau đó, mình tính tiếp vậy.
Nghĩ đến đây, Chu Hán Khanh nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt hồng hào của Chu Mộng Chỉ, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là nhớ ra công ty có chút việc mà thôi.”
“Ừ.” Chu Mộng Chỉ yên tâm gật đầu, cô sà vào lòng Chu Hán Khanh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh đừng quên chuyện của An Điềm đấy.”
“Đương nhiên không quên rồi!” Chu Hán Khanh trả lời.
Chỉ là, phải đợi ba ngày sau khi cuộc họp kết thúc thì anh ta mới có thể lên kế hoạch tiếp, trong lòng Chu Hán Khanh lo lắng.
Ba ngày sau, dường như tất cả mọi người đều im lặng đợi chờ chuyện sắp xảy ra vào ba ngày sau.
Nhưng An Điềm không hề hay biết gì, cuộc sống thực ra cũng không tốt lắm.
Từ sau khi gây nhau với Chu Mộng Chỉ, An Điềm xem như trở mặt hoàn toàn với Chu Mộng Chỉ, sau khi Cố Thiên Tuấn để lại một câu nói kỳ lạ trong phòng nghỉ thì không liên lạc gì với cô nữa.
Ngày thứ nhất, An Điềm đi làm bình thường, xem Chu Mộng Chỉ trong phòng làm việc như người xa lạ.
Ngày thứ hai, Khưu Doanh Doanh xin nghỉ phép không đi làm, An Điềm càng chán chường hơn, khó khăn lắm mới đến giờ tan làm, An Điềm đang chuẩn bị cơm tối cho An An thì tiếng chuông vội vã reo lên.
An Điềm lau khô tay, thấy người gọi điện thoại cho mình lại là Cao Lỗi!
Cầm điện thoại lên, An Điềm thắc mắc hỏi: “Sao thế?
“An Điềm, hôm nay cô nhất định phải giúp tôi.” Giọng của Cao Lỗi lo lắng.
An Điềm nghe như vậy liền hỏi: “Có phải là Cố Thiên Tuấn xảy ra chuyện gì không?”
“Không liên quan đến Cố tổng!” Cao Lỗi lắc đầu, cũng không kịp trêu là thì ra An Điềm rất quan tâm đến Cố tổng mà nói ngay, “Là chuyện của tôi và Doanh Doanh.”
“Chuyện của anh và Doanh Doanh?” An Điềm vừa nghe thì lòng nhẹ hẳn, cô nói: Hừ, chắc lại là chuyện tình cảm!
“Nói đi, chuyện gì nào?” An Điềm chậm chạp mở loa lên, sau đó đặt qua một bên tiếp tục thái rau.
“Hôm nay là kỷ niệm 66 ngày tôi và Doanh Doanh quen nhau…”
“66 ngày mà cũng có kỷ niệm sao?” An Điềm lập tức ngắt lời của Cao Lỗi, hừ một tiếng, quả nhiên cô đoán không nhầm, Cao Lỗi gọi đến chính là vì chuyện yêu đương! Doanh Doanh hay ở trước mặt cô kể chuyện tình yêu thì đã đành, Cao Lỗi cũng vậy! Thế giới này thật không công bằng với dân FA!
“Doanh Doanh nói có kỷ niệm 66 ngày thì là có mà!” Cao Lỗi giải thích như đúng rồi vậy.
“Được được rồi, Doanh Doanh nói có người ngoài hành tinh trên đời thì thế giới cũng sẽ có người ngoài hành tinh đúng không?” An Điềm bĩu môi hỏi.
“Tại sao không phải chứ?” Cao Lỗi hỏi ngược lại, cảm thấy câu hỏi của An Điềm quá kỳ lạ, Doanh Doanh nói cái gì thì là cái đó, điều đó đã thành nguyên tắc trong lòng anh rồi.
“Được rồi, anh giỏi lắm! Anh và Doanh Doanh đều giỏi!” An Điềm giận hờn thái rau, nói to, “Hai người rảnh rỗi không có gì làm nên thay phiên nhau bày tỏ tình yêu phải không? Tôi mặc kệ! Tôi cúp máy đây!”
“Đừng đừng đừng, An Điềm, tôi có việc thật mà!” Cao Lỗi sốt sắng.
“Vậy có gì anh nói mau đi!” An Điềm bực bội đặt dao xuống, rồi để rau vào trong một cái thau.
“Hôm nay là kỷ niệm 66 ngày của tôi và Doanh Doanh, việc này là tôi biết trước, nên đã chuẩn bị quà cho Doanh Doanh rồi. Nhưng vừa nãy Doanh Doanh không muốn quà, có tôi bên cạnh là được rồi…”
“Rồi sao?” An Điềm trợn mắt, thực sự muốn chém nát cái điện thoại trước mặt.
“Gần đây tôi hơi bận, nên đã chuẩn bị trước, và âm thầm để hết quà ở trong căn hộ của cô ấy thuê! Lỡ như lúc đó cô ấy phát hiện, tôi không làm theo lời cô ấy nói, cô ấy có giận tôi không?”
Giọng của Cao Lỗi rất buồn phiền, “Bây giờ tôi nhân lúc mua kem cho Doanh Doanh mà gọi điện cho cô, An Điềm, lần này cô giúp tôi nhé! Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì mới không làm Doanh Doanh giận đây?”
An Điềm dựa vào sự kiên nhẫn cuối cùng để không chém nát cái điện thoại, cô nghiêm túc hỏi: “Cao Lỗi, anh chắc là anh không phải đang khoe khoang tình yêu của mình chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi!” Cao Lỗi thực sự lo lắng, “Cô còn nói không muốn túi xách hay trang sức gì cả, không có sáng tạo gì hết, nhưng những cái mà tôi chuẩn bị đều là những món đồ đó!”
Trái tim của An Điềm như hàng trăm ngàn mũi kim đâm xuyên, nhưng vẫn chủ động bị ngược: “Nào nói xem, anh đã mua những gì cho Doanh Doanh rồi?”
“Cũng không có gì.” Cao Lỗi tỉ mỉ đếm từng món đồ mà mình đã chuẩn bị, “Tôi mua theo mùa, mua cho Doanh Doanh bốn bộ quần áo làm thủ công thôi.”
An Điềm ngưỡng mộ thở dài.
“À, còn nữa, còn bốn bộ trang sức phối với bốn bộ quần áo, lần lượt là ngọc trai, kim cương, vàng và phỉ thúy.”
An Điềm lại hít thở sâu.
“Ngoài ra, tôi còn mua cho Doanh Doanh mười cái túi xách, vì tôi không biết cô ấy thích kiểu nào, và son bản giới hạn, mỹ phẩm, tôi đều mua rất nhiều bộ, chỉ sợ cô ấy không chọn được món mình muốn.”
An Điềm đặt tay lên ngực, cảm thấy mình đây thở cũng đã đủ no rồi.
“Đúng rồi, tôi còn chuẩn bị cho Doanh Doanh rất nhiều đồ ăn vặt mà cô ấy thích, cả thảy là hai thùng to!”
Ăn đi! Ăn cho ngập mặt luôn đi! Trong lòng An Điềm tràn ngập sự tức giận của kẻ FA.