Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai – Chương 336 – Botruyen

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai - Chương 336

“Chu Mộng Chỉ, đây là tài liệu mà cô cần chỉnh sửa, chẳng qua do mấy ngày trước cô xin nghỉ nên tôi tạm thời nhận giúp, bây giờ cô về rồi thì cô tự làm đi.” An Điềm nói bằng giọng rất lạnh nhạt.

“À.” Chu Mộng Chỉ uể oải gật đầu, “Nếu cô đã nhận giúp tôi thì hay là tiếp tục giúp tôi làm cho xong đi.”

Dù sao An Điềm cũng biết mình là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, giờ mình cho cô ta cơ hội được nịnh hót, cô ta phải vui mới phải chứ, Chu Mộng Chỉ khinh miệt nghĩ như vậy.

An Điềm đứng bên cạnh Chu Mộng Chỉ, cúi đầu nhìn Chu Mộng Chỉ đang ngồi ngả người trên ghế, đột nhiên cảm thấy sao mà mắt nhìn cái đẹp của Cố Thiên Tuấn lại tệ như vậy, đã vì một người phụ nữ thế này mà suốt bốn năm ròng dốc hết tâm huyết cho cô ta sao?

An Điềm không kìm được cười khẩy một cái, rồi không nói gì mà cầm tờ tài liệu đặt xuống bàn Chu Mộng Chỉ rồi quay người bước đi.

Chu Mộng Chỉ kinh ngạc nhìn theo An Điềm, không ngờ An Điềm lại không biết điều như vậy! Mình đã cho cô ta cơ hội rồi, vậy mà cô ta lại thiểu năng đến mức từ bỏ!

Cái chân của phu nhân tập đoàn Cố Thị, không phải ai cũng ôm được đâu nhé! Chu Mộng Chỉ tức tối nhìn An Điềm.

Nhưng An Điềm thì hệt như không hề trông thấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của Chu Mộng Chỉ, cứ đi thẳng về chỗ ngồi của mình tiếp tục làm việc: Tôi chỉ là ai làm việc nấy thôi, chứ tôi không nghe lời ai cả. Công việc này vốn là của Chu Mộng Chỉ cô mà, cô lại còn muốn đùn sang cho tôi giúp cô làm à? Đây là công ty đấy, nếu muốn làm phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị thì về nhà mà làm đi!

Các đồng nghiệp trông thấy cảnh này liền đưa mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng không nói gì cả, tiếp tục làm việc.

Bầu không khí trầm lặng ấy kéo dài đến tận khi công việc kết thúc.

Lúc này, Lily chợt đẩy cửa văn phòng bước vào, cô vẫy tay, tỏ ý bảo mọi người nhìn mình: “Mọi người làm việc cả ngày cũng vất vả rồi, để chào đón đồng nghiệp Thẩm Sở Hà mới gia nhập nhóm dự án, sẽ có một buổi liên hoan tổ chức vào chiều nay, Tô tổng và Lâm tổng cũng tham dự, mọi người mau chóng thu dọn rồi xuống sảnh tập hợp nhé!”

“Yeah!” Mọi người đồng thanh hoan hô rồi lục tục đứng dậy bước ra cửa.

Khưu Doanh Doanh cũng phấn khích kéo tay An Điềm chạy ra ngoài, chỉ có Chu Mộng Chỉ và Trương Hiển Hy là vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy.

Trương Hiển Hy vốn đã luôn lạnh lùng, thế nên đã báo trước với Lâm Kính Trạch rằng mình sẽ không tham gia, còn Chu Mộng Chỉ thì không nói gì cả, mặc dù cô ta biết, buổi tiệc chào đón Thẩm Sở Hà dời đến tận hôm nay mới tổ chức là vì muốn chờ cô ta về.

Nhưng đã biết vậy rồi mà cô ta vẫn cứ ngồi yên tại chỗ không thèm nhúc nhích.

Khi mọi người đã tập hợp đông đủ dưới sảnh rồi, Lily sau khi kiểm tra sỉ số liền sa sầm nét mặt, bước đến nói với Tô Thanh Dương: “Tô tổng, Chu Mộng Chỉ của nhóm chúng ta vẫn chưa đến.”

Gương mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương lập tức lộ chút khó chịu, anh trầm ngâm một lúc rồi quay sang nói với Lâm Kính Trạch đang đứng cạnh: “Lâm tổng, chị Cố hình như chưa đến.”

Lâm Kính Trạch đang ngắm Thẩm Sở Hà, nghe câu nói ấy thì chợt giật mình, đưa mắt nhìn một lượt đám người trước mặt, quả nhiên không thấy Chu Mộng Chỉ đâu, liền thở dài nói: “Mọi người ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”

Tuy Lâm Kính Trạch có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa anh chị ba dường như đã có chút thay đổi, nhưng Chu Mộng Chỉ hiện giờ vẫn là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, vẫn là người cần được nể mặt.

Lâm Kính Trạch nghĩ như thế trong lúc đi thang máy đến văn phòng của nhóm dự án, khi vừa bước ra khỏi thang máy thì lại vừa hay trông thấy Chu Mộng Chỉ đang xách túi bước ra khỏi văn phòng.

“Chị ba!” Hiện giờ đã là giờ tan làm, xung quanh không còn ai nữa, thế nên Lâm Kính Trạch mới gọi như thế.

“Kính Trạch.” Chu Mộng Chỉ cười rồi hỏi với vẻ ngây thơ, “Có chuyện gì không?”

“Hôm nay là tiệc chào mừng Sở Hà, chị ba cũng đến cho vui đi.” Lâm Kính Trạch lúc đầu nghĩ nếu Chu Mộng Chỉ không muốn đi thì anh cũng không ép.

Nhưng Thẩm Sở Hà lại là người rất để ý, nếu vừa mới tham gia nhóm dự án mà đã gặp chuyện thế này thì Lâm Kính Trạch cảm thấy, tâm trạng của Thẩm Sở Hà chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

“Chuyện này…” Chu Mộng Chỉ có hơi do dự, cuối cùng vì nể mặt Lâm Kính Trạch nên mới không từ chối một cách quá thẳng thừng, “Hôm nay tôi thấy hơi không khỏe, không đi được, mọi người cứ chơi vui vẻ đi.”

Lâm Kính Trạch nhìn gương mặt Chu Mộng Chỉ, biết cô ta cố tình không muốn đi, trong lòng cảm thấy cực kì bất mãn, nhưng anh vẫn cố cười lịch sự nói: “Thôi được, chị ba, chị về nghỉ ngơi đi.”

“Ừ!” Chu Mộng Chỉ ngọt ngào gật đầu rồi đưa mắt nhìn Lâm Kính Trạch rời đi.

Bóng Lâm Kính Trạch vừa khuất, nụ cười trên mặt Chu Mộng Chỉ lập tức tắt ngóm, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Thẩm Sở Hà là cái thá gì? Mình còn chẳng biết cô ta là ai, việc gì phải đi dự tiệc chào mừng cô ta? Đúng là quái lạ mà!”

Nói xong, Chu Mộng Chỉ xách cái túi của mình đi thẳng.

Chu Mộng Chỉ vừa về đến biệt thự thì được chị Lý báo tin, Cố Thiên Tuấn có gọi điện thoại về tìm cô ta.

Đây là lần đầu sau một khoảng thời gian dài, Cố Thiên Tuấn chủ động gọi về cho cô ta, thế nên Chu Mộng Chỉ rất mừng, còn không cởi giày ra mà chạy ngay lên phòng ngủ gọi điện.

Điện thoại vừa được nối, Chu Mộng Chỉ đã phấn khích nói: “Thiên Tuấn, anh gọi điện cho em à?”

“Ừ.” Cố Thiên Tuấn ở đầu dây bên kia đáp lời rồi hỏi, “Anh nghe anh họ nói em muốn phẫu thuật thẩm mỹ à?”

“Hả?” Nghe Cố Thiên Tuấn hỏi như vậy, Chu Mộng Chỉ lập tức nổi giận đùng đùng, cái tên Chu Hán Khanh này đúng là càng lúc càng quá đáng rồi, mình đã lén đi thẩm mỹ, không ngờ Chu Hán Khanh lại đi nói cho Cố Thiên Tuấn biết! Lát nữa mình sẽ bắt anh ta phải nói cho rõ ràng, tại sao dạo này lại thích phá hỏng chuyện của mình như thế!

“Nếu đúng vậy thì cũng không sao.” Cố Thiên Tuấn dịu dàng nói, “Chỉ cần là việc em muốn làm thì anh đều sẽ ủng hộ.”

“Có thật không?” Chu Mộng Chỉ cảm động đến mức toàn thân mềm nhũn, “Thiên Tuấn, anh thật tốt.”

“Đương nhiên là thật rồi.” Cố Thiên Tuấn trả lời qua điện thoại nghe rất thật lòng, “Anh cũng mong em sẽ được mãi mãi xinh đẹp.”

“Vâng!” Chu Mộng Chỉ gật đầu thật mạnh, có sự ủng hộ của Cố Thiên Tuấn rồi, cô ta càng kiên định muốn đi sửa nhan sắc hơn.

Chu Mộng Chỉ tranh thủ nói chuyện thêm với Cố Thiên Tuấn thời gian này phải bận rộn tăng ca thêm vài câu rồi mới cúp máy, rồi cô ta mím môi, cảm thấy sự việc không thể chậm trễ, phải mau chóng đi tìm bác sĩ, xin tư vấn để được phẫu thuật sao cho đẹp nhất.

Nghĩ đến đó, Chu Mộng Chỉ liền chạy thẳng xuống lầu nói với chị Lý: “Chị Lý, sắp xếp tài xế cho tôi, tôi phải ra ngoài một chút.”

“Thưa mợ, đã đến giờ ăn tối rồi, mợ còn định đi đâu?” Chị Lý nhìn mấy món ăn đã được nhà bếp nấu xong, thắc mắc hỏi.

“Sao mà chị lắm chuyện thế?” Chu Mộng Chỉ hậm hực hừ một tiếng, “Bảo chị đi chuẩn bị thì mau đi đi!”

“Vâng.” Chị Lý vội sợ sệt gật đầu rồi chạy ra ngoài gọi tài xế.

Chu Mộng Chỉ lại vui vẻ đắc ý nhìn xa xăm: Trên thế gian này, mình là người đẹp nhất, không ai có thể bì được với mình cả, mình phải luôn xinh đẹp thế này, dùng gương mặt và thân hình này để giữ chặt lấy trái tim của Cố Thiên Tuấn!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.