Tầng này của công ty Cố Thị, chủ yếu là văn phòng rất rộng của Cố Thiên Tuấn, còn có văn phòng của Cao Lỗi và Susan. Ngoài ra, thường sẽ không cho phép người khác lên đây, vì vậy sẽ không ai nhìn thấy An Điềm đã đến văn phòng của Cố Thiên Tuấn.
Dù vậy, Cố Thiên Tuấn vẫn rất cảnh giác. Đầu tiên, anh đứng trước cửa và nhìn xung quanh. Sau đó, anh nhanh chóng mở cửa rồi đưa tay ra kéo An Điềm vào văn phòng.
An Điềm bị Cố Thiên Tuấn kéo một phát nên chân đứng không vững, suýt nữa ngã lăn xuống đất. May thay, Cố Thiên Tuấn không buông tay. Anh khẽ siết cổ tay lại, và kéo thẳng An Điềm vào lòng mình.
An Điềm bị kéo mạnh làm chiếc mũi xinh đẹp đập thẳng vào ngực Cố Thiên Tuấn, làm cô đau đến mức vội vàng đẩy Cố Thiên Tuấn ra, hét lên một cách giận dữ: “Cố Thiên Tuấn, anh làm gì vậy?”
“Có làm gì đâu.” Cố Thiên Tuấn đóng cửa lại, rồi quay phắt người sang, và nhìn vào An Điềm bằng ánh mắt không hề che giấu. Mấy ngày không gặp, An Điềm dường như xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô đã đổi kiểu tóc, mái tóc đen đã trở thành mái tóc màu hạt dẻ nhạt, đuôi tóc uốn xoăn, cột đơn giản ở sau đầu, chỉ để lại một bên mái hơi xoăn ở trước trán.
An Điềm đang mặc một chiếc áo len rộng cao cổ màu be, và chiếc quần jean màu xanh nhạt, ống quần cuộn lên để lộ ra mắt cá chân tuyệt đẹp. Đôi giày cao gót màu đỏ làm cho đôi chân của cô trông trắng trẻo và quyến rũ hơn.
Một bộ trang phục mùa xuân đơn giản như vậy, nhưng được mặc trên người An Điềm, lại vô cùng hài hòa và tươi sáng.
Quả thật, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp. Ánh mắt đầy yêu thương của Cố Thiên Tuấn bỗng sáng lên.
Lúc này, An Điềm vẫn còn giận chuyện ngực của Cố Thiên Tuấn đã làm đau mũi mình. Cô liếc Cố Thiên Tuấn một cái, rồi bĩu môi đầy vẻ không hài lòng: “Nhìn gì mà nhìn?”
“Nhìn em đấy.” Cố Thiên Tuấn nhướn đôi mày đẹp lên, khóe miệng cũng cong lên. Nếu đổi lại là cô gái khác nhìn thấy, nhất định sẽ mê mẩn ngay.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi có gì đâu mà nhìn?” An Điềm xoa xoa mũi, bị Cố Thiên Tuấn nhìn nên hơi bối rối. Dạo này anh ấy thực sự ngày càng kỳ lạ hơn!
“Em dễ nhìn thật mà!” Cố Thiên Tuấn véo vào đôi má hồng hào của An Điềm, động tác thật nhẹ nhàng và đầy yêu thương!
“Làm gì thế?” An Điềm trợn mắt liếc Cố Thiên Tuấn mà không chút đón nhận. Làm ơn đi, tôi đã là mẹ của một đứa bé bốn tuổi rồi. Cô là một người trưởng thành và thận trọng, làm việc gì cũng rất trầm tĩnh! Biểu hiện hành động của Cố Thiên Tuấn tùy tiện như thế, không biết làm thế nào mà được trở thành tổng tài nữa!
“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn không chờ An Điềm phàn nàn xong, liền không kìm được lòng phải bước tới một bước, đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt của An Điềm.
“Này! Tránh xa tôi ra!” An Điềm vùng vằn và hét lên: “Hôm nay tôi đến tìm anh là có chuyện đàng hoàng, anh chớ giở trò lưu manh!”
“Giở trò lưu manh?” Cố Thiên Tuấn phì cười. “Em đoán đúng rồi đấy!”
“Anh dám!” An Điềm lại lùi về sau một bước. Đang giữa ban ngày ban mặt, chắc Cố Thiên Tuấn không giở thói lưu manh đâu nhỉ?
“Chậc chậc chậc…” Cố Thiên Tuấn vừa mỉm cười vừa sải bước đi đến trước mặt An Điềm. Anh lại đưa tay ra và ôm lấy khuôn mặt của cô, rồi khẽ nói: “Không có chuyện gì mà anh không dám.”
“Ha ha…” An Điềm cười khinh khỉnh và nói. “Tôi không tin đâu. Anh thật sự sẽ… Ưm…”
An Điềm còn chưa nói xong, Cố Thiên Tuấn đã dán chặt miệng mình vào môi cô: Đã lâu rồi anh không gặp cô, anh nhớ cô sắp phát điên lên được.
Mỗi lần, anh đều tự cảnh cáo mình rằng phải cố kìm chế, phải chờ sau khi xong xuôi mọi việc rồi mới được đến tìm An Điềm. Nhưng lần này, An Điềm đã chủ động đến, nên anh không thể kìm nén được nữa.
“Ưm ưm ưm…” An Điềm đưa tay lên và đấm vào ngực Cố Thiên Tuấn, muốn đẩy anh ra xa. Tuy nhiên, mỗi lần vùng vẫy chỉ đổi lại được nụ hôn càng nồng nàn hơn của Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn hôn rất có kỹ thuật. Anh nhắm mắt lại, thưởng thức vẻ đẹp của An Điềm hết lần này đến lần khác, nhưng không bao giờ cảm thấy đủ.
An Điềm không biết tại sao cũng đã nhắm mắt lại, những động tác vùng vẫy cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhận ra An Điềm không còn vùng vẫy nữa, Cố Thiên Tuấn khẽ mỉm cười, bàn tay to lớn bế An Điềm lên và sải bước đi về phía bàn làm việc của mình.
“Soạt” một tiếng, đống công văn đặt ở trên bàn đã bị bàn tay to lớn của Cố Thiên Tuấn đẩy hết xuống đất. An Điềm đang mơ hồ bỗng nghe thấy tiếng động liền lập tức tỉnh táo lại. Cô trợn to đôi mắt đào long lanh, nhưng một giây sau đã bị Cố Thiên Tuấn đè xuống trên chiếc bàn lớn.
Cố Thiên Tuấn cúi người xuống, đôi mắt ưng lóe sáng, nhìn vào An Điềm như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Cả người An Điềm được che phủ bên dưới cơ thể của Cố Thiên Tuấn, phần lưng bị cọ sát vào mặt bàn cứng làm cô thấy khó chịu nên khẽ cựa quậy. Lúc này, cô bỗng nhìn thấy ngọn lửa rực cháy trong mắt Cố Thiên Tuấn, gần như muốn làm bỏng cả má cô: “Cố… Cố Thiên Tuấn, anh thả tôi ra…”
Khóe miệng Cố Thiên Tuấn hơi cong lên, giọng nói ấm khàn truyền vào tai An Điềm: “Ngoan, chút nữa sẽ thả em ra…”
“Không, không được.” An Điềm run rẩy, cả người bắt đầu nóng lên. Cô khẽ nhúc nhích cổ họng đã khát khô của mình. “Bây, bây giờ thả tôi ra ngay. Ưm…”
Cố Thiên Tuấn không chờ An Điềm nói xong, lại tiếp tục hôn cô.
“Cạch” một tiếng, chiếc giày cao gót màu đỏ tươi rơi ra khỏi bàn chân trái mềm nhũn của An Điềm, chiếc còn lại đang treo lơ lửng trước bàn chân cô, cũng sắp rơi xuống.
An Điềm thở hổn hển, đầu óc hỗn loạn. Cô không biết mình là ai, hiện đang ở đâu. Cô chỉ biết rằng mình đang bốc cháy, cả người nóng ran, và cô cần được làm dịu cơn khát.
Trong văn phòng của Cao Lỗi…
Khưu Doanh Doanh ngồi cạnh Cao Lỗi, hai tay chống cằm và nhìn Cao Lỗi đang ăn bữa trưa do mình chuẩn bị: Hộp cơm này mình phải mất rất nhiều thời gian mới chuẩn bị xong, thấy chú đẹp trai ăn ngon miệng như thế, chắc mình rất có số làm mẹ hiền vợ đảm đây!
Nhưng Cao Lỗi thì có chút mất tự nhiên. Anh vừa ăn các món ăn không ra mùi vị, vừa dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Khưu Doanh Doanh. Nhưng mỗi lần ngước lên, Cao Lỗi đều thấy Khưu Doanh Doanh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bởi vậy, Cao Lỗi có khổ cũng không dám nói ra. Anh nhân lúc Doanh Doanh không chú ý, ăn bớt thức ăn đi cũng được!
Nhưng hết cách rồi, nhìn thấy đôi mắt chớp chớp của Khưu Doanh Doanh, dù có khó ăn hơn nữa, Cao Lỗi cũng phải mỉm cười mà nuốt xuống.
Cứ thế, nửa tiếng đã qua lúc nào không hay. Với sự cố gắng không biết mệt mỏi của Cao Lỗi, cuối cùng anh cũng đã ăn hết bữa trưa mà Khưu Doanh Doanh mang đến cho mình.
“Yeah, chúc mừng chú đẹp trai, ăn hết hộp cơm rồi này!” Khưu Doanh Doanh hào hứng vỗ tay và nói: “Tôi cứ tưởng mình nấu không ngon, nhưng khi thấy chú đẹp trai ăn vui vẻ như thế, tôi quyết định rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên nấu cơm cho chú!”
Cao Lỗi nghe Khưu Doanh Doanh nói vậy, mặt anh lập tức tái xanh đi. Anh muốn nói với Khưu Doanh Doanh rằng, việc cô nghĩ mình nấu ăn không ngon, đó là sự thật!