Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai – Chương 329 – Botruyen

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai - Chương 329

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến đại sảnh của tòa nhà công ty Cố Thị.

Vì việc Khưu Doanh Doanh sắp đem cơm trưa đến thì Cao Lỗi đã biết trước, nên khi hai người vừa đến đại sảnh của công ty thì đã có một nhân viên của phòng Hành chính đang đứng chờ họ.

“Xin chào! Cho hỏi là cô Khưu Doanh Doanh và cô An Điềm phải không?” Người nhân viên của phòng hành chính mỉm cười, nhìn vào An Điềm và Khưu Doanh Doanh hỏi.

“Vâng, chúng tôi đến tìm chú đẹp… À không, chúng tôi đến tìm anh Cao Lỗi. Tôi tên là Khưu Doanh Doanh.” Khưu Doanh Doanh trả lời một cách lịch sự với người nhân viên hành chính kia.

Người nhân viên hành chính rất lịch sự với Khưu Doanh Doanh và An Điềm. Cô khẽ gật đầu, đưa tay phải ra một cách lịch sự và nói: “Dạ vâng, mời đi theo tôi.”

An Điềm và Khưu Doanh Doanh đưa mắt nhìn nhau, và dưới sự hướng dẫn của người nhân viên hành chính kia, họ đã đến văn phòng của Cao Lỗi.

Khi hai người họ đến nơi, Cao Lỗi vẫn đang vùi đầu vào công việc. Trên chiếc bàn lớn có một đống công văn cao như núi, nhưng tuy nhiều mà vẫn không lộn xộn, tất cả đều được đặt ngay ngắn ở đó.

“Chú đẹp trai!” Khưu Doanh Doanh đứng ở cửa, gọi lớn tên Cao Lỗi rồi chạy đến bên anh.

“Em đến rồi.” Cao Lỗi ngẩng đầu lên, vào thời khắc nhìn thấy Khưu Doanh Doanh, đôi chân mày đang nhíu lại bỗng thư giãn hẳn ra. Anh đứng dậy nhìn vào Khưu Doanh Doanh vừa chạy đến trước mặt mình, bất giác đưa tay ra vuốt ve mái tóc của Khưu Doanh Doanh.

“Vâng!” Khưu Doanh Doanh cố kìm nén sự thôi thúc muốn ôm chầm lấy Cao Lỗi, chỉ gật đầu một cái rụp.

Cô đặt hộp cơm trưa trong tay xuống, nhìn xung quanh một vòng, giả vờ như không biết gì và hỏi: “Ơ, chị gái xinh đẹp đó đâu rồi? Không phải chị ấy làm chung với chú à?”

“Chị gái xinh đẹp nào?” Cao Lỗi không có ấn tượng về một “chị gái xinh đẹp” nào trong đầu, trong lòng anh chỉ có Khưu Doanh Doanh là đẹp nhất thì phải. Nhưng những lời này, Cao Lỗi sẽ không bao giờ nói ra, chỉ sẽ lặp lại nhiều lần trong lòng mà thôi.

“Thì chính là chị gái vào đưa công văn cho chú khi tôi và chú gọi video cho nhau, chị Susan đấy.” Khưu Doanh Doanh nói rồi cố tình nhìn sang An Điềm, ra hiệu cho cô phải lắng nghe cẩn thận.

“Hóa ra là Susan.” Cao Lỗi mỉm cười. “Susan không cùng văn phòng với tôi, hôm đó chỉ tình cờ vào đưa công văn thôi mà.”

“Ồ, ra là thế.” Khưu Doanh Doanh kéo dài giọng và nhìn sang An Điềm, biểu cảm như muốn nói: Chị thấy chưa, em nói không sai chứ?

Nghe thấy Cao Lỗi nói vậy, An Điềm nãy giờ luôn rất chắc chắn bỗng có chút lấy làm lạ. Susan mà cô quen chắc chắn không phải là người mà Doanh Doanh đã nói!

Ngay khi An Điềm định hỏi cho rõ ràng, cánh cửa văn phòng của Cao Lỗi bỗng được mở ra. Ba người cùng nhìn về phía cửa, tổng tài của tập đoàn Cố Thị – Cố Thiên Tuấn đang đứng trước cửa.

Cố Thiên Tuấn nhìn thấy An Điềm thì nói với vẻ rất ngạc nhiên: “Trùng hợp thế! Sao cô lại ở đây?”

An Điềm đột nhiên thấy hơi ngượng. Mình đi cùng Doanh Doanh đến đây, sao lại gặp Cố Thiên Tuấn nữa? Cô miễn cưỡng gật đầu và trả lời: “Cố tổng, chào anh!”

Cao Lỗi đứng bên cạnh nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy bỗng xụ mặt xuống: Hôm qua, mình vô tình nhắc đến việc trưa hôm nay Khưu Doanh Doanh sẽ đem cơm trưa đến cho mình, vậy là Cố tổng một mực muốn mình bảo Khưu Doanh Doanh phải gọi An Điềm cùng đến.

Cao Lỗi đã lấy cớ “không thể để cho Chu Hán Khanh phát hiện ra” để từ chối lời đề nghị của Cố Thiên Tuấn một cách uyển chuyển, thế nên Cố Thiên Tuấn mới miễn cưỡng đồng ý.

Tuy nhiên, hôm nay vừa đến giờ nghỉ trưa, cứ cách năm phút thì Cố tổng lại đến văn phòng của mình một lần, mong chờ An Điềm sẽ đi cùng Khưu Doanh Doanh đến đây.

Cao Lỗi nhìn thấy bộ dạng này của Cố tổng thường ngày mạnh mẽ và quyết đoán, thực sự không biết nên diễn tả như thế nào.

Điều quan trọng nhất là, An Điềm thực sự giống như những gì Cố tổng mong đợi, thực sự đã đi cùng Khưu Doanh Doanh đến đây. Bây giờ, trong lòng Cố tổng chắc là vui lắm.

Khưu Doanh Doanh vừa thấy Cố Thiên Tuấn đã đến, cô chợt lóe lên một sáng kiến. Cô đặt bữa trưa của mình lên bàn của Cao Lỗi, rồi kéo An Điềm đi sang một bên: “Chị An Điềm, chị qua đây với em một lát.”

An Điềm không biết có chuyện gì mà bị Khưu Doanh Doanh kéo vào góc tường: “Doanh Doanh, lại có chuyện gì nữa?”

“Chuyện là…” Khưu Doanh Doanh muốn nói nhưng lại thôi. Đầu tiên, cô quay sang nhìn Cao Lỗi và Cố Thiên Tuấn vẫn đang còn ngạc nhiên đứng bên kia, sau đó ghé sát vào tai An Điềm và nói: “Chị An Điềm, vừa nãy chị cũng nghe thấy rồi đấy. Chị Susan đó thực sự là một người rất đẹp, vì vậy, lần này, chị nhất định phải giúp em.”

“Nói đi, em muốn chị giúp em thế nào?” An Điềm đã quá quen với những suy nghĩ thay đổi nhanh như chớp của Doanh Doanh rồi.

“Chị An Điềm, chị thử nghĩ xem. Với thân phận hiện tại của em, em không tiện hỏi thẳng về mối quan hệ giữa chú đẹp trai và Susan. Nhưng Susan và chú đẹp trai đều là trợ lý của Cố tổng, chị lại quen với Cố tổng, hay chị giúp em nói bóng gió một chút, hỏi anh ấy xem chú đẹp trai và Susan rốt cuộc có quan hệ gì. Có như vậy, em mới yên tâm được.”

“Doanh Doanh…” An Điềm xụ mặt xuống. Mặc dù Doanh Doanh không biết mối quan hệ ngượng ngùng giữa mình với Cố Thiên Tuấn, nhưng cô ấy cũng không thể yêu cầu mình làm điều đó được!

“Chị An Điềm, em năn nỉ chị đấy! Nếu em và chú đẹp trai kết hôn, em nhất định sẽ mời chị ngồi ghế đại diện. Tình yêu đẹp của em và cuộc hôn nhân mỹ mãn sau này, đều nhờ chị bảo vệ hết đấy, chị An Điềm!” Khưu Doanh Doanh hoàn toàn không cho An Điềm có cơ hội lên tiếng, chỉ nhìn vào cô với vẻ mặt đáng thương.

“Nhưng mà…” An Điềm thực sự rất khó xử. Cô quay đầu lại liếc nhìn Cố Thiên Tuấn cũng đang nhìn mình, cảm thấy lần này căng thẳng thật. “Nhưng mà, chị và Cố Thiên… chị và Cố tổng cũng có thân lắm đâu!”

“Ai bảo? Em thấy lần trước chúng ta đi xem phim chung, hai người rất hợp nhau mà. Một lần lạ, hai lần quen thôi!”

“Nhưng mà …”

“Trời ơi, chị An Điềm, em đã năn nỉ chị đến mức này rồi, chị hãy giúp em đi mà!” Khưu Doanh Doanh rất sốt ruột, đang lắc tay An Điềm liên tục, chỉ còn chưa ôm chân An Điềm mà la khóc thôi.

“Được, được, được!” An Điềm bị Khưu Doanh Doanh nói mà thấy hoa mắt chóng mặt. Cô giữ tay Khưu Doanh Doanh lại, không cho cô ấy lắc nữa. “Chỉ là, chị phải nói trước với em, có thể chị sẽ không hỏi được gì đâu đấy!”

Khưu Doanh Doanh nghe thấy An Điềm đã đồng ý, liền cười đến híp mắt: “Không sao, chỉ cần chị hứa là được, bởi vì em tin chị nhất định sẽ làm được mà!”

An Điềm lắc đầu bất lực, nhưng cũng không nói gì.

Thấy An Điềm đã hứa với mình, Khưu Doanh Doanh liền quay người lại và nhìn vào Cố Thiên Tuấn: “À này, Cố tổng, chị An Điềm có chuyện muốn nói với anh!”

“Ố?” Cố Thiên Tuấn nãy giờ luôn dõi theo An Điềm bỗng nổi hứng thú, anh nhướn mày lên. “An Điềm, cô muốn nói gì với tôi?”

“Việc này…” An Điềm bĩu môi và nhìn sang Khưu Doanh Doanh, vẻ mặt đầy ngượng ngùng. “Phải đấy, chị có chuyện gì muốn nói với Cố tổng chứ?”

“Chị tự suy nghĩ mà nói!” Khưu Doanh Doanh nói rồi kéo An Điềm đến trước mặt Cố Thiên Tuấn. “Vậy hai người nói chuyện đi, em phải ăn trưa với chú đẹp trai rồi!”

Khưu Doanh Doanh đã nói đến mức này rồi, An Điềm chỉ biết nhún nhún vai với Cố Thiên Tuấn: “Vậy chúng ta ra ngoài trước đi, đừng làm kỳ đà cản mũi nữa.”

“Được.” Cố Thiên Tuấn đồng ý ngay. “Nếu cô có chuyện muốn hỏi tôi, vậy hãy đến văn phòng của tôi nhé.”

An Điềm nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, cứ cảm thấy anh có âm mưu gì đấy, nhưng cô cũng không thể ở mãi trong văn phòng của Cao Lỗi, nên đành phải muối mặt cùng đi đến văn phòng của Cố Thiên Tuấn.

Văn phòng của Cao Lỗi cách văn phòng của Cố Thiên Tuấn rất gần, nên chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước cửa văn phòng anh, một trước một sau.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.