“Doanh Doanh, sao em cứ thích nghe lén người ta nói chuyện điện thoại thế?!” An Điềm vẫn dán mắt vào máy vi tính, chất vấn.
“Em đâu cố ý đâu!” Khưu Doanh Doanh tức giận, “Chị có muốn nghe tin đặc biệt nữa không vậy?”
“Được được được, em nói đi.” An Điềm gõ bàn phím rất tốc độ, đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
“Chính là, nhóm dự án của chúng ta có thành viên mới đến! Nghe nói là Lâm tổng đích thân dẫn đến, chuẩn bị gặp nhau ở phòng họp kìa.” Khưu Doanh Doanh phấn khích nói.
“Thật à?” An Điềm vẫn chưa nói gì thì các đồng nghiệp đang nghiêm túc ngồi làm việc khác nhanh chóng vây quanh, mỗi người một câu hỏi Khưu Doanh Doanh, “Nam hay nữ? Tên gì vậy? Tốt nghiệp ở đâu thế?”
An Điềm cau mày nhìn các đồng nghiệp, cô cũng không biết cuộc trò chuyện của mình và Khưu Doanh Doanh lại bị nghe hết rồi.
“Cái này em cũng không rõ, lúc đó Lily vừa nói điện thoại vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh.” Khưu Doanh Doanh nghiêng đầu nói.
“Thôi được rồi.” Các đồng nghiệp trong nhóm dự án không hỏi được gì nên không còn hào hứng nữa.
Chính lúc này, Lily đẩy cửa văn phòng ra, cô thấy nhân viên đang tụm lại: “Nhóm dự án có đồng nghiệp mới, năm phút sau mọi người tập họp ở phòng họp làm quen với nhau nhé.”
Nhân viên nhóm dự án đưa mắt nhìn nhau, rồi nói: “Vâng.”
Sau khi Lily đóng cửa lại, đồng nghiệp nhìn nhau rồi vội về chỗ dọn dẹp một chút rồi ra khỏi văn phòng.
An Điềm đang bận rộn đành cùng Khưu Doanh Doanh đi đến phòng họp.
Khi An Điềm và Khưu Doanh Doanh đến phòng họp, vừa nhìn đã thấy thành viên mới, cô đang ngồi ở giữa Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch, mặc bộ đầm trắng chất lụa, trang điểm nhẹ nhàng, lại có cảm giác nghệ thuật, rất hợp phong cách. Thành viên mới này nở nụ cười trên mặt, nhìn nghiêng rất đẹp.
Không biết tại sao, An Điềm thấy cô gái này rất quen, nhưng cụ thể đã gặp ở đâu thì không nhớ nổi.
Mọi người đều như An Điềm, lẳng lặng nhìn thành viên mới, sau đó im lặng ngồi vào vị trí.
Lúc này, Tô Thanh Dương đứng dậy, anh nhìn An Điềm rồi nói: “Thành viên mới của nhóm dự án, Thẩm Sở Hà, sau đây mời cô tự giới thiệu, mọi người cho tràng pháo tay nào.”
Lập tức, tiếng vỗ tay vang lên phòng họp.
Thẩm Sở Hà tự giác đứng lên gật đầu với đồng nghiệp: “Chào mọi người, tôi là Thẩm Sở Hà, học ở Mỹ…”
Thẩm Sở Hà này trông rất thanh tao phóng khoáng, có vẻ rất dễ gần, cô không dịu dàng giống Chu Mộng Chỉ, cũng không khiến người ta xao xuyến như An Điềm.
Nhưng Thẩm Sở Hà mang lại cho người khác một cảm giác rất thoải mái, đôi mắt to có hồn, quần áo và cách ăn diện rất nhẹ nhàng, tạo cảm giác gần gũi. Hơn nữa, học lực và tố chất của cô cũng vô cùng nổi bật trong nhóm dự án.
Nên, sau khi Thẩm Sở Hà giới thiệu xong bản thân, thành viên dự án đã nhanh chóng kết nạp Thẩm Sở Hà.
Sau màn chào đón Thẩm Sở Hà, các thành viên khác cũng lần lượt giới thiệu, để Thẩm Sở Hà sau này dễ làm việc chung với nhau.
Khi An Điềm tự giới thiệu, ánh mắt và nụ cười của Thẩm Sở Hà chăm chú hơn, điều này cũng khiến cho An Điềm có ấn tượng tốt với Thẩm Sở Hà.
Đợi sau khi thành viên dự án tự giới thiệu xong, buổi họp cũng sắp kết thúc, Lâm Kính Trạch đề nghị, các thành viên nhóm dự án cũng đồng ý, đợi Chu Mộng Chỉ hồi phục sức khỏe thì sẽ làm một buổi tiệc chào đón Thẩm Sở Hà,
Sau khi xong buổi họp, mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp.
Lúc này, Lily âm thầm gọi An Điềm, bảo cô đợi một chút rồi đi.
Nên An Điềm ở lại phòng họp một mình, một lúc sau Tô Thanh Dương đi vào.
Ngoài những lúc đi họp gặp Tô Thanh Dương, dường như đã lâu rồi An Điềm không nói chuyện riêng với anh, Tô tổng bây giờ, khí chất nhà thiết kế nghệ thuật trên người anh đã dần mờ nhạt rồi, nó được thay thế bởi phong cách làm việc quyết đoán, mạnh mẽ của chủ tịch.
Tô Thanh Dương hôm nay mặc bộ đồ tây màu xám bạc, tóc uốn quăn nhẹ đã được cắt ngắn, anh nhìn đôi mắt màu nâu của An Điềm.
“Tô tổng.” An Điềm vốn đang ngồi thấy Tô Thanh Dương đi đến nên vội đứng dậy.
“Ừ, ngồi đi.” Tô Thanh Dương gật đầu, rồi kéo chiếc ghế da ra ngồi, rồi nói với An Điềm.
“Vâng.” An Điềm gật đầu rồi ngồi xuống, “Tô tổng, anh tìm tôi có việc gì ạ?”
Tô Thanh Dương do dự một lúc nói: “Tôi nghe Lily nói, những việc lớn nhỏ trong nhóm dự án đều do cô làm cả. Có cần tôi nói với nhân viên ở nhóm thiết kế, để họ không làm phiền cô nữa không.”
Tô Thanh Dương biết An Điềm không thích có thêm áp lực, trong lòng cô chỉ có thiết kế thời trang, nếu vì những chuyện vụn vặt ở nhóm dự án mà để lỡ mất, Tô Thanh Dương cảm thấy An Điềm sẽ rất buồn,
“Bây giờ nhân viên dự án hơi ít, tôi làm thêm một chút cũng không sao.” An Điềm nhìn Tô Thanh Dương cười, cảm kích anh dù bận rộn nhưng vẫn rất chu đáo.
Đúng là An Điềm không muốn bị quấy nhiễu, chuyện ở nhóm dự án cũng dần đi vào quy trình rồi, sau tuần này, tác phẩm của nhóm dự án sẽ phải chọn ra top 3, sau đó tạo thành sản phẩm.
Tuy nhiên số lượng thành phẩm lần này rất ít, nhưng là sản phẩm đầu tiên tung ra thị trường để xem phản ứng thị trường thế nào, nếu phản ứng tốt, thì dự án sẽ đã phải đi nhiều đường vòng, nên lần lựa chọn sản phẩm này cũng rất quan trọng, đương nhiên An Điềm cũng rất coi trọng, nên muốn có thêm nhiều thời gian hơn để thiết kế tác phẩm của mình.
Nhưng bây giờ nhóm dự án đúng là có rất nhiều việc, An Điềm là một trong những thành viên ở nhóm dự án, Tô Thanh Dương lại quan tâm đến mình như vậy, nên những việc làm cho công ty thực sự không đáng là gì cả.
Nghe An Điềm nói như vậy, Tô Thanh Dương nhìn An Điềm vui vẻ nói: “Vậy thì vất vả cho cô rồi.”
“Không có gì.” An Điềm vội xua tay, vui vẻ cười, “Dù sao thì dự án cũng có người mới rồi, tuần sau Chu Mộng Chỉ cũng quay lại làm việc, nên không có mệt như anh nghĩ đâu.”
Nghe An Điềm nhắc đến Chu Mộng Chỉ, Tô Thanh Dương vốn dĩ đang vui vẻ giờ đã thay đổi cảm xúc, anh cúi đầu nói: “An Điềm, hồi lâu tôi có hỏi ý kiến của cô, chỉ là không biết nói từ đâu, bây giờ nhắc đến thì tôi hỏi nhé.”
“Chuyện của Tô tổng nói có phải là chuyện của Chu Mộng Chỉ không?” An Điềm nhìn ánh mắt quan tâm của Tô Thanh Dương, rất cảm kích anh trong lúc bận rộn vẫn luôn quan tâm đến mình.
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Dù sao thì mối quan hệ của cô và Cố Thiên Tuấn như thế, tôi không biết là làm việc với Chu Mộng Chỉ có gây ảnh hưởng tâm lý gì không.”