Dương Thanh Lộ, cô cũng dám nằm mơ giữa ban ngày quá nhỉ! Chu Mộng Chỉ cười khẩy: Chỉ có điều, chỉ sợ rằng cô không có được cái mạng đó để mà tiếp tục mơ mộng!
Chu Mộng Chỉ híp mắt lại nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
Chu Mộng Chỉ ra khỏi phòng vệ sinh thì đi thẳng đến văn phòng. Lúc này, An Điềm và Khưu Doanh Doanh, cũng như Dương Thanh Lộ và cô nữ nhân viên kia, đều đã trở lại văn phòng.
Chu Mộng Chỉ đứng trước cửa văn phòng, bề ngoài tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng thực tế thì đang giận sôi gan. Cô ta không thèm nhìn bất kỳ ai, chỉ cầm lấy túi xách của mình, quay người đi ra khỏi văn phòng.
Khưu Doanh Doanh nhìn thấy vậy liền có chút không hài lòng. Cô ghé sát vào An Điềm và thì thầm: “Chị An Điềm, chị Chu Mộng Chỉ này cũng quá đáng thật. Đi trễ về sớm đã đành, bây giờ vừa mới vào làm, chị ta đã đi rồi. Vậy xem như trốn làm chứ gì nữa.”
An Điềm chẳng ừ hử, chỉ duỗi ngón tay ra chỉ thẳng vào trán của Khưu Doanh Doanh: “Em đã làm xong việc chưa? Lo mà làm tốt việc của mình đi!”
“Nhưng em thấy chướng mắt mà.” Khưu Doanh Doanh lẩm bẩm. “Xã hội này đúng là toàn bọn lập dị, hoàn toàn khác hẳn ở trường học.”
“Biết thì tốt!” An Điềm thở dài khẽ an ủi Khưu Doanh Doanh. “Chúng ta chỉ cần làm tốt những việc chúng ta nên làm là được. Những nhân viên này trốn làm, hay đi trễ về sớm gì đó, em không cần phải lo. Tô tổng và Lâm tổng đâu phải là ngày đầu tiên làm tổng tài. Mấy chuyện này sao có thể thoát khỏi mắt của họ?”
“Thôi được rồi.” Nghe thấy vậy, trong lòng của Khưu Doanh Doanh đã cân bằng hơn: Cô ngày nào cũng làm việc đến mệt bở hơi tai, nhưng một số người lại nhàn nhã tự do, đúng là không thể nào nói nổi. Nếu muốn làm chị hai thì về nhà mình mà làm, còn đã đến công ty thì phải cố gắng chăm chỉ.
Giống như cô này, dù cô không đi làm, thì bố mẹ và cô dượng vẫn sẽ nuôi cô một cách dư dả. Nhưng bây giờ cô đã đi làm, nghiêm túc biết mấy!
Khưu Doanh Doanh tự khẳng định: Ừm, mình là một cô gái tốt.
An Điềm ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Khưu Doanh Doanh chuyển từ âm u sang trong xanh, cô cũng yên tâm hơn nhiều. Song, cô lại bất giác liếc nhìn về hướng cửa văn phòng: Không biết lần này Chu Mộng Chỉ vội vàng bỏ đi là định làm gì.
Sau khi Chu Mộng Chỉ bước ra khỏi cửa tòa nhà công ty Tô Thị, cô ta liền đi thẳng về biệt thự Cố Thị.
Do quá tức giận, nên tiếng bước chân của Chu Mộng Chỉ khi đi vào phòng khách lớn hơn bình thường nhanh hơn một chút.
“Thưa mợ, sao mợ lại về nhà vào giờ này thế?” Chị Lý nghe thấy tiếng bước chân liền vội vã chạy ra, vừa nhìn đã thấy vẻ mặt giận dữ của Chu Mộng Chỉ, không kìm được phải hỏi.
“Tôi muốn làm gì, cần phải hỏi qua ý chị à?” Chu Mộng Chỉ nghiêng mặt qua, liếc nhìn chị Lý một cái với ánh mắt u ám, làm chị sợ đến lập tức cúi đầu xuống, không dám nói gì thêm.
Lúc này, Chu Mộng Chỉ mới thu lại ánh mắt của mình với vẻ giận dữ, rồi nói với giọng không thiện cảm: “Hôm nay chuẩn bị các món mà Thiên Tuấn thích ăn, tối nay anh ấy sẽ về nhà ăn cơm!”
“Nhưng cậu Cố không nói rằng cậu sẽ về…” Chị Lý còn chưa nói xong liền bị Chu Mộng Chỉ liếc một cái nữa.
Chị Lý hít vào một hơi và vội vàng gật đầu: “Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Chị Lý nói rồi vội vàng quay người đi vào bếp.
Chu Mộng Chỉ bĩu môi, khẽ nhúc nhích cổ, rồi ném chiếc túi xách trên vai lên ghế sofa. Cô ta nhấc chân lên đi về phòng ngủ trên tầng hai.
Lên đến tầng hai, Chu Mộng Chỉ liền cầm điện thoại bàn lên bấm số điện thoại của Cố Thiên Tuấn.
Chuông điện thoại reo một tiếng liền được nhấc máy: “Mộng Chỉ?”
“Vâng, Thiên Tuấn.” Chu Mộng Chỉ vừa rồi còn hung hãn, nhưng ngay lúc nói ra câu đó thì giọng nói lập tức trở nên vô cùng yếu ớt.
“Sao lại gọi bằng máy bàn ở biệt thự, em đang ở nhà à?”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ gật đầu. Cô ta khẽ ho một tiếng rồi nói: “Tự nhiên em cảm thấy hơi khó chịu nên về trước. Em cũng không xin phép Tô tổng, không biết anh ấy có giận không.”
“Không sao đâu, sức khỏe của em quan trọng hơn. Nếu em cảm thấy không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Giọng của Chu Mộng chỉ có chút muốn cười. Cô ta lại nói với giọng nũng nịu: “Thiên Tuấn, sáng nay, khi đến công ty Tô Thị, anh chỉ liếc nhìn sang chỗ em một cái, sau đó cũng không nói chuyện với em. Em không vui.”
Ở đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng cười khúc khích, tiếp theo đó là giọng nói đầy yêu chiều: “Bởi vì thân phận của em được giữ kín trong nhóm dự án, nếu anh nhìn em quá thường xuyên, ắt sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
“Vậy anh và cô Dương Thanh Lộ đó, đã nói rất nhiều với nhau, anh còn vỗ vai cô ta nữa. Anh không sợ người khác nghi ngờ à?” Chu Mộng Chỉ nói đến đây, trong giọng có chút ghen tị, còn có một chút ý muốn giết chóc.
“Cô ta là nhân viên đại diện của nhóm dự án, nói chuyện với cô ta, chính là nói chuyện với một nhân viên thiết kế đại diện của nhóm, rất bình thường mà.” Dường như Cố Thiên Tuấn không hề quan tâm đến vấn đề này, nên anh có sao nói vậy. “Khi anh rời đi, cô Dương Thanh Lộ đó còn hỏi Cao Lỗi về số liên lạc với anh, anh đã đưa cho cô ta rồi. Suy cho cùng, tài năng và khả năng làm việc của cô ta, Kính Trạch đã nhắc trước mặt anh không chỉ một lần.”
Được lắm, hỏi luôn số liên lạc rồi! Chu Mộng Chỉ cười khẩy. Xem ra, ả Dương Thanh Lộ này, không trừ khử là không được rồi!
“Thôi được rồi, là em đã hiểu lầm.” Chu Mộng Chỉ giả vờ ngoan ngoãn gật đầu. “Nhưng hôm nay em không khỏe, anh đừng tăng ca có được không? Về biệt thự với em được không?”
“Việc này…” Cố Thiên Tuấn ở đầu bên kia điện thoại hơi do dự.
“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho của Chu Mộng Chỉ ngay lập tức trở nên rất lớn.
“Được được được, tối nay anh sẽ về, nhưng có thể sẽ không nghỉ lại tại biệt thự, vì vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết.”
“Tóm lại, anh về ăn tối với em trước đã!” Chu Mộng Chỉ nói nhẹ nhàng.
“Chờ xong việc, anh sẽ về nhà ngay lập tức.” Cố Thiên Tuấn hứa.
Lúc này, Chu Mộng Chỉ mới cúp máy với vẻ hài lòng. Cô ta hít một hơi thật sâu, bắt đầu thay áo ngủ vào và chăm sóc bản thân một cách toàn diện: Có lẽ dạo này vì phải đi làm, cô ta không chú ý đến việc ăn mặc chải chuốt, vì vậy mới khiến Cố Thiên Tuấn có hứng thú với người phụ nữ khác.
Tối nay, cô ta phải chải chuốt lại, để thử xem Cố Thiên Tuấn có còn yêu mình không, rồi lên kế hoạch loại trừ ả Dương Thanh Lộ này.
Một buổi chiều đã trôi qua rất nhanh.
Đêm sắp đến, mặt trăng lưỡi liềm treo trên cành cây vừa mới đâm chồi. Ánh trăng rọi trên mặt đất, một làn gió xuân thổi qua, dường như còn hòa quyện với mùi thơm của hoa cỏ.
Cố Thiên Tuấn đã hoàn thành công việc đang đi vào từ cửa phòng khách. Trong bộ vest đen, anh giống như hòa lẫn với sắc trời, nhưng riêng khuôn mặt như tiên lại vô cùng lóa mắt.
Cố Thiên Tuấn đi đến phòng khách, tiện tay treo cái áo vest đen lên trên móc. Anh đưa tay lên vuốt vuốt chiếc áo sơ mi trắng của mình, những ngón tay thon dài cong lại, thỉnh thoảng chạm vào cổ họng gợi cảm.
Ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, dường như tập hợp thành một vòng sáng ngay trên đỉnh đầu anh, khiến Chu Mộng Chỉ cảm thấy anh như một giấc mơ, muốn vươn tay ra bắt nhưng không tài nào bắt được.
Chu Mộng Chỉ đứng ở bậc thang của tầng một đang nhìn vào khuôn mặt nghiêng đẹp trai của Cố Thiên Tuấn, tim cô ta bỗng đập loạn nhịp: Bất cứ lúc nào, Thiên Tuấn của mình cũng luôn đẹp trai và lịch thiệp như thế, khiến trái tim mình luôn thổn thức.
Thiên Tuấn thật đáng trân trọng và không ai sánh được, anh ấy thuộc về mình, bất kỳ ai cũng không được phép dòm ngó anh ấy. Nếu ai đó không biết tự lượng sức mà định cướp anh ấy đi, thì kết quả chỉ có một, đó chính là chết!
Chu Mộng Chỉ đắm chìm trong suy ngẫm và chưa thể tự thoát ra được. Cô ta siết chặt nắm tay làm móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, nhất thời quên rằng Cố Thiên Tuấn đã đi vào phòng khách, khuôn mặt xinh đẹp đang méo đi vì giận dữ, ánh mắt nham hiểm càng lộ rõ hơn.