\”Lâm Vãn, mấy bình luận kia không phải là thật đâu em. Hai chúng ta yêu nhau thật lòng nên mới kết hôn.\”
Cố Tây Trầm nhìn vào khu bình luận của Lâm Vãn thì chỉ hận không thể tự tay tát chết chính mình.
Sớm biết vậy thì lúc kết hôn đã rải cơm chó nhiều chút, nếu thế thì bây giờ sẽ không có nhiều \”bằng chứng\” như vậy.
\”Nếu anh nói những lời ở khu bình luận không phải là thật thì tôi hỏi người khác xem.\”
Lâm Vãn nói rồi mở danh bạ tìm số điện thoại của Tô Tử.
Vừa bấm gọi, Tô Tử ở bên kia bắt máy rất nhanh.
Vì sự công bằng, Lâm Vãn còn mở loa ngoài.
\”Tô Tử, tớ hỏi cậu một chuyện. Tại sao tớ với Cố Tây Trầm lại kết hôn vậy?\”
\”Cậu quên rồi à? Cái tên khốn Cố Tây Trầm đó thừa dịp cậu say rượu rồi làm chuyện đồi bại với cậu. Ngày hôm sau, anh ta còn cố ý chờ ông Cố và mọi người tới bắt gian, cậu cũng chỉ có thể cưới anh ta thôi. Có thể nói là cực kỳ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu.\”
Tô Tử càng nói càng kích động. Mấy năm nay, cuộc sống sinh hoạt của Lâm Vãn như kiểu góa phụ. Cô khuyên Lâm Vãn rất nhiều rằng Lâm Vãn hãy tận hưởng thú vui trước mắt đi. Kết quả con nhóc này lại ương bướng muốn treo cổ trên một cái cây cả đời.
\”Lâm Vãn, những chuyện này cậu phải rõ hơn tớ chứ? Tại sao lại hỏi tớ?\”
Sau khi nói xong, Tô Tử cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Tây Trầm.
\”Lâm Vãn, em nghe anh giải thích đã.\”
Tô Tử nghe giọng Cố Tây Trầm thì vội vàng cúp điện thoại. Lâm Vãn hố chết cô rồi! Cố Tây Trầm rất hay ghi thù, biết cô nói xấu sau lưng cũng đừng tìm anh trai cô tới dạy dỗ cô nha!
\”Được thôi, anh giải thích cho tôi nghe. Là anh không mượn rượu làm bậy, hay là anh không đợi ông nội và mọi người tới bắt gian bức hôn?\”
Lâm Vãn cầm điện thoại, vẻ mặt thẩm vấn.
Ban đầu Cố Tây Trầm còn muốn giải thích, nhưng sau khi nghe hai vấn đề Lâm Vãn đặt ra thì đúng thật là anh không phản bác được. Bởi vì nó quá đúng. Tô Tử không nói oan cho anh.
\”Được rồi, em nói không sai. Đúng là anh nhân cơ hội em uống say đưa em lên giường. Cũng kéo dài thời gian đợi ông Cố và mọi người tới bắt gian.\”
\”Bốp!\”
Lại thêm một cái tát thẳng vào mặt Cố Tây Trầm.
\”Cố Tây Trầm, cái đồ khốn này! Tôi muốn ly hôn với anh!\”
Lâm Vãn nói xong xoay người muốn đi khỏi văn phòng.
Cố Tây Trầm bắt lấy cánh tay của Lâm Vãn.
\”Vãn Vãn, tạm thời chúng ta không thể ly hôn.\”
\”Ai không thể ly hôn với anh chứ! Cố Tây Trầm, anh buông tay tôi ra, coi chừng tôi đánh anh thêm cái nữa!\”
Lâm Vãn nhìn một bên mặt của Cố Tây Trầm bị cô đánh cho bầm một mảng trong lòng ít nhiều cũng có chột dạ.