Cố Tây Trầm mở to đôi mắt, anh không thể tin vào hai mắt của mình.
Tại sao Lâm Vãn lại viết những lời như vậy ở mặt sau của album?
Bấy giờ, Lâm Vãn đã thay đồng phục học sinh xong, cô bước ra từ trong phòng tắm. Vừa mới ra, cô nhìn thấy Cố Tây Trầm đang xem album mà cô đặt trên bàn trang điểm.
Mặt Lâm Vãn lập tức đỏ bừng, cô nhanh chóng giật lấy cuốn album từ tay Cố Tây Trầm.
\”Không được xem!\”
Hồi xưa, Lâm Vãn học cấp ba tại một trường tư thục, vì vậy đồng phục của cô là kiểu váy thủy thủ.
Hồi đó Lâm Vãn cũng không cao như bây giờ. Với lại lúc lớp 10, mặc dù khuôn mặt tròn trịa nhưng ngực cô còn chưa phát triển gì.
Nhìn Lâm Vãn mặc lại bộ đồng phục năm đó, váy của cô chỉ có thể che được phần mông, trong khi áo ở phần trên thì bó sát đến mức vú cô gần như bật ra ngoài.
Cô vươn tay giật lấy cuốn album, do tay dùng sức nên áo trên người lập tức bị xé toạc.
Chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo vang lên, mấy chiếc cúc áo rơi xuống, lăn trên thảm.
Cúc áo rơi xuống, hai bầu vú trắng nõn nhảy ra. Lúc đó, Lâm Vãn không biết nên lấy album trước hay lấy tay che vú trước.
Cố Tây Trầm giữ chặt cổ tay Lâm Vãn, trực tiếp đè cô xuống dưới thân.
\”Lâm Vãn, em thành thật khai báo đi. Những lời ở sau album này có ý gì?\”
Yết hầu Cố Tây Trầm không ngừng lên xuống. Giọng anh trở nên khàn khàn vì quá kích động.
\”Cái này không phải em viết, em không biết.\”
Lâm Vãn lấy tay che mặt, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Cố Tây Trầm. Xấu hổ chết đi được, những gì cô viết khi còn nhỏ thế mà lại bị Cố Tây Trầm nhìn thấy.
\”Không phải em viết? Lâm Vãn, chữ em viết thế nào, sao tôi có thể không nhận ra?\”
Tất nhiên Cố Tây Trầm sẽ không nói cho Lâm Vãn biết, hồi đó anh mê mẩn cô đến mức nào.
Anh sẽ cất những cuốn sách bài tập đã làm xong của Lâm Vãn và nâng niu chúng như bảo vật. Có thể nói rằng Cố Tây Trầm quen thuộc với từng nét chữ của Lâm Vãn hơn cả chính bản thân cô.
\”Lâm Vãn, bức ảnh này em chụp lúc học lớp 10. Lúc đó, em chỉ mới 15 tuổi, tại sao 15 tuổi đã muốn tôi đụ chết em rồi?\”
Cố Tây Trầm dùng một tay nắm chặt cổ tay Lâm Vãn, tay kia ôm lấy vú mềm mại của cô.
Ngón tay dùng sức bóp mạnh, nhào nặn đôi vú đảo thành nhiều hình dạng khác nhau.
\”Em không có, em viết linh tinh thôi.\”
Hai lỗ tai của Lâm Vãn đỏ ửng lên. Từ khi dậy thì, cô đã yêu thầm Cố Tây Trầm. Nhưng lúc ấy tên khốn này cứ gọi cô là con nhóc béo. Anh vốn dĩ không thích cô, hơn nữa từ nhỏ Lâm Vãn luôn kiêu ngạo như thiên nga, sao có thể cúi đầu trước Cố Tây Trầm đây?
Cố Tây Trầm nhéo đầu vú hồng hào của cô, kích thích hai núm vú cứng lên.
Sau đó anh cúi đầu ngậm lấy, nhắm ngay đầu vú mà mút mạnh.
\”Ưm…. Chồng đừng mút mạnh như vậy…. Hu hu ngứa quá….\”
Đầu vú bị Cố Tây Trầm mút đến mức tê dại một hồi. Lâm Vãn muốn đẩy đầu Cố Tây Trầm ra nhưng tay cô lại bị những ngón tay của Cố Tây Trầm siết chặt.
Dù có vùng vẫy đến thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi miệng lưỡi của anh.