\”Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của mẹ em. Trước kia chúng ta đều phải về nhà ăn cơm, anh chuẩn bị một chút đi. Lát nữa chúng ta đi.\”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn đỏ ửng lên. Nghĩ đến chuyện tối nay, tay cô không khỏi run lên.
Thay quần áo xong, Cố Tây Trầm và Lâm Vãn cùng nhau lên xe.
Mở cửa xe, Lâm Vãn chủ động ngồi vào ghế phụ cạnh ghế lái của Cố Tây Trầm.
\”Chồng ơi, từ bây giờ, ghế phụ của anh chỉ có thể để cho mình em ngồi thôi. Không được cho người khác ngồi đâu đó! Nam hay nữ cũng đều không được!\”
Lâm Vãn nắm lấy dây an toàn, tuyên bố chủ quyền.
\”Ừm.\”
Cố Tây Trầm nghe thấy giọng nói đầy sự chiếm hữu của cô thì cong môi, sau đó nghiêng người cài dây an toàn giúp Lâm Vãn.
Lâm Vãn chủ động hôn lên mặt Cố Tây Trầm,
\”Chính anh nói rồi đó nha! Nếu có một ngày, anh cho người khác ngồi ở đây thì về nhà phải quỳ ván giặt đồ đó!\”
\”Sẽ không có người khác đâu.\”
Cố Tây Trầm cười khẽ. Anh không khỏi hồi ức lại nhiều năm về trước.
Nhiều năm trước, Cố Tây Trầm mới học lái xe. Ba của anh tặng một chiếc siêu xe màu đỏ tươi như một món quà.
Cố Tây Trầm giả vờ khoe khoang với anh trai Lâm Vãn, thực tế nhằm mục đích tìm cô.
Anh vừa đến ký túc xá của Lâm Vãn liền thấy cô và bạn thân đang nói chuyện về xe.
Lâm Vãn hung dữ nói: \”Tô Tử này, cậu quá dễ dãi với tên cặn bã đó rồi. Anh ta tìm đến bao nhiêu cô gái ngồi cùng xe rồi hả. Nếu mai này tớ yêu đương, ghế lái phụ chỉ mình tớ được ngồi thôi! Nếu anh ta dám để cho người khác ngồi, tớ sẽ đánh gãy trym của anh ta!\”
Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói xong, nháy mắt cảm giác hạ thể chợt lạnh.
\”Lâm béo, em hung dữ như vậy, cẩn thận mai này không tìm được bạn trai đâu!\”
\”Cố đầu to kia, chuyện của bà đây thì liên quan quái gì đến anh? Biến ngay.\”
Lâm Vãn nói xong thì kéo Tô Tử chạy biến.
Lâm Vãn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng Cố Tây Trầm lại ghi tạc trong lòng.
Kể từ khi Cố Tây Trầm biết lái xe, ghế lái phụ của anh không hề có bất cứ người nào khác được ngồi, ngoại trừ cô.
Chốc lát sau, Lâm Vãn sực nhớ ra, \”Chồng ơi, em quên mua quà cho Thái Hậu nương nương rồi. Anh dừng xe lại trước đã, em đi mua quà cho bà ấy.\”
Cố Tây Trầm tiếp tục lái, \”Không cần đâu, anh mua xong hết rồi. Quà đều đặt ở cốp xe đó. Có trà cho ba, vòng tay cho mẹ, đều là thứ họ thích.\”
Hàng năm, cứ đến sinh nhật của ba mẹ Lâm Vãn, Cố Tây Trầm đều sẽ rất dụng tâm chuẩn bị quà cáp.
Mặc dù quan hệ của hai người trong 3 năm nay càng ngày càng tệ, nhưng quan hệ giữa hai nhà thông gia lại càng ngày càng thân mật.
\”Vứt hết quà cáp của chúng bay đi.\”
Thái Hậu mặc sườn xám màu mực, lạnh lùng nói.
Hai người vừa đến biệt thự của nhà họ Lâm thì nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh của tất cả mọi người.
Đặc biệt là Thái Hậu nương nương, khuôn mặt xinh đẹp kia bao phủ một tầng sương dày đặc, giống như muốn đông cóng chết người vậy.