Tu vi mười lăm kỷ nguyên là khái niệm gì?
Tu vi hiện tại của Phương Hàn là mười hai kỷ nguyên đỉnh, bởi vì lĩnh ngộ Đại Mệnh Vận Thuật có thể sử dụng Mệnh Vận Lực, chiến lực tăng vọt, ước chừng có thể giết chết cao thủ vô thượng tu vi mười ba kỷ nguyên.
Nhưng nếu gặp cao thủ tu vi mười bốn kỷ nguyên sẽ như một trời một vực, gặp phải cao thủ vô thượng tu vi mười lăm kỷ nguyên chỉ sợ ngay cả mạng của mình cũng không thể tự bảo vệ.
Giới Thượng Giới có nhân vật tu vi mười lăm kỷ nguyên, có thể nói là khủng bố tới cực điểm, chỉ sợ uy năng đã có thể ngang hàng Tiên Vương.
Tuy nhiên Phương Hàn củng không chút sợ hãi. Hắn đã suy tính ra chúa tể Càn Khôn kia chỉ sợ là bản thể của một Tạo Hóa Thần Khí, thực lực đạt tới trình độ như vậy cũng không ngạc nhiên. Chỉ cần có thời gian, tu vi Phương Hàn tinh thâm, chân chính vận dụng Đại Mệnh Vận Thuật tự nhiên, vượt qua loại nhân vật này đạt tới cảnh giới Tiên Vương cũng không phải việc khó gì.
Hiện tại Đại Mệnh Vận Thuật của hắn là biết mà không rõ nguyên cớ, còn không hiểu ra một bước cuối cùng đạt tới mức độ xoay chuyển vận mệnh tùy ý đắp nặn vận mệnh. Một khi lĩnh ngộ, uy lực cuối cùng của Đại Mệnh Vận Thuật sẽ được hiển hiện ra, trấn áp chư thiên vận dụng năng lực của Vĩnh Sinh Chi Môn, giết chết các loại nhân vật vĩ đại đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
– Phương Hàn huynh, ngươi còn có gì muốn mua?
Ma Vu Thiên Quân nói, hắn đã cầm Tiên Vương Đan đến nhũn cả tay.
Tuy nhiên hắn ngược lại tin tưởng Phương Hàn còn có đại lượng Tiên Vương Đan.
– Nơi này của các ngươi còn thứ gì tốt không? Tỷ như một số chư thiên thần vật mạnh nhất?
Phương Hàn hỏi.
– Không có, tốt nhất ở Cổ Vu Thành chúng ta chính là thi hài và binh khí của Hoàng Đình Ngũ Tổ. Ngoài ra tuy còn một số Pháp bảo nhưng đều bị Thành chủ Hắc Vu tổ sư của chúng ta tu luyện thành thứ của mình để cô đọng Vu thuật vô thượng.
Ma Vu Thiên Quân cười khổ lắc đầu:
– Phương Hàn huynh tài đại khí thô, hẳn là nên đi một số thành lớn nhìn xem có đồ vật gì mua được hay không, Cổ Vu Thành chúng ta ở Giới Thượng Giới chẳng qua là thành trì hạng hai.
– Không biết trong Giới Thượng Giới này có bao nhiêu cao thủ của Vu tộc?
Phương Hàn đầy hứng thú hỏi. Hắn nắm giữ chữ Vu, có thể nói là thủ lĩnh Vu môn. Nếu trong Giới Thượng Giới này có nhiều cao thủ Vu tộc, lôi kéo toàn bộ quy về Kỷ Nguyên Môn chính là trợ giúp lớn nhất. Thực lực càng mạnh càng tốt.
Hắc Vu tổ sư trong tòa thành trì này cũng chỉ là tu vi mười một kỷ nguyên, tới Thiên giới chính là cao thủ trong cao thủ. Lĩnh tụ quần thần, trong Kỷ Nguyên Môn có thêm một người tọa trấn, an toàn đến không thể an toàn hơn.
– Ôi! Vu môn chúng ta vào hỗn độn kỷ nguyên trước xưng bá vũ trụ. Đáng tiếc cực thịnh tất suy, Vu môn to lớn gió thổi mây tan, hiện tại chỉ còn lại ba vị Vu tổ: Hắc Vu, Thực Vu, Đọa Vu tổ sư phân biệt thành lập ba tòa thành trì tạo thành thế hỗ trợ cho nhau cũng có thể sinh Tồn tại Giới Thượng Giới này.
– Không biết có thể mời Thành chủ ra gặp một chút? Ta cùng hắn có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Phương Hàn phất phất tay.
– Điều này… Hắc Vu tổ sư đang bế quan tu luyện, không thể ra gặp bất kỳ kẻ nào. Còn nữa, tu vi của Phương Hàn đạo huynh nếu như có tư cách gặp Hắc Vu tổ sư, Hắc Vu tổ sư cũng sẽ phá quan mà ra.
Ma Vu Thiên Quân lẩm bẩm nói. Hắn cảm giác Phương Hàn này không phải đơn giản như mặt ngoài.
Phương Hàn bề ngoài tu vi khoảng bảy tám kỷ nguyên. mặc dù ở Thiên giới xem như đầu sỏ siêu cấp nhưng ở Giới Thượng Giới lại không thấm vào đâu.
– Ồ? Ngươi đang thăm dò nội tình của ta. Cũng tốt, để cho ngươi xem xem.
Phương Hàn đột nhiên phóng thích ra một nửa khí thế của mình.
Ầm ầm~
Toàn bộ Cổ Vu Thành run rẩy một hồi, Ma Vu Thiên Quân lập tức cảm giác giống như một tòa Thái cổ thần sơn ép xuống, xương cốt cơ thể kêu răng rắc, cuối cùng chịu không nổi phủ phục xuống đất giống như bị con cóc bị đè bẹp dí, lộ ra thần sắc hoảng sợ:
– A… Đây là, đây là tu vi gì, đạt tới loại trình độ này vượt xa tu vi vô thượng mười kỷ nguyên a… Phương Hàn huynh, không nên tiếp tục phóng thích uy áp, nếu tiếp tục tâm linh của ta sẽ hỏng mất.
– Được.
Phương Hàn triệt tiêu uy áp. Đúng lúc này, một thanh âm già nua đột ngột truyền ra:
– Cao thủ nơi nào tới đối phó Cổ Vu Thành ta?
Một đạo hắc quang kinh thiên trống rỗng xoát tới. Đạo hắc quang này xoát diệt vạn vật, chuyển hóa bất kỳ vật thể thành khí tức của Vu thuật, trực tiếp ăn mòn lên thân thể Phương Hàn, không ngờ đem tất cả đạo thuật xoát bùng nổ.
– Thiên Vu thần quang?
Phương Hàn vươn hai ngón tay, giống như cây kéo hư không cắt một cái. Một tiếng “Roẹt” vang lên, lập tức đạo hắc quang bị cắt toàn bộ biến thành hư ảo, thanh âm già nua từ xa truyền lại kêu một tiếng đau đớn, dường như bị Phương Hàn phá vỡ thần quang, bị thương tổn nho nhỏ.
Ngay sau đó một Vu sư màu đen xuất hiện trong cửa hàng. Vu sư màu đen này dáng người thấp bé, tay cầm một cây quải trượng, trường bào rộng thùng thình bao phủ toàn thân. Khuôn mặt già nua nhưng hiện ra vẻ âm trầm, giống như một ma đầu nấp ở chỗ kín chúa tể mọi âm mưu.
Hắc Vu tổ sư xuất hiện.
– Ồ, ta hơi phóng thích khí tức của ta, Hắc Vu tổ sư ngươi liền xuất hiện.
Phương Hàn nhún nhún vai, triệt tiêu mọi áp lực cho thấy mình không có địch ý.
Lúc này sắc mặt Hắc Vu tổ sư mới dễ nhìn một chút, gian nan nói:
– Không ngờ tu vi các hạ thâm hậu như thể, rất khó tin là hạng vô danh. Tu vi của ngươi có phải đã đạt tới cảnh giới mười hai kỷ nguyên hay không? Trong Giới Thượng Giới này cũng là đầu sỏ siêu cấp một phương, lần này tới Cổ Vu Thành ta rốt cục có gì muốn làm?
– Không có gì khác, chính là muốn hợp tác cùng Vu tộc. Lại nói, ta cũng là người chiếm được đạo thống của Vu tộc, nhìn thấy Vu tộc điêu linh có chút cảm khái. Vừa khéo ta sáng lập Kỷ Nguyên Môn ở Thiên giới, hùng bá thiên hạ. Không biết có thể mời Hắc Vu tổ sư đi làm Thái thượng trưởng lão bảo vệ môn phái?
Phương Hàn khoanh chân ngồi trong hư không, chậm rãi nói:
– Không biết ý của Hắc Vu tổ sư thế nào? Ta có Tiên Vương Đan!
Trong lúc nói chuyện, hắn lật tay. Một dòng sông đan dược giống như ngân hà xuất hiện trong không trung.
– Cái gì?
Ma Vu Thiên Quân vừa mới đứng lên nhìn thấy cảnh tượng như vậy thiếu chút nữa lại quỳ xuống:
– Trời ạ! Nơi này ước chừng có tới mấy ngàn vạn Tiên Vương Đan, ngươi lấy từ nơi nào? Chẳng lẽ tìm được tất cả bảo tàng của Tiên Vương thượng cổ?
Phương Hàn cũng không trả lời Ma Vu Thiên Quân mà nhìn Hắc Vu tổ sư.
Hắc Vu tổ sư nhìn đống Tiên Vương Đan như ngân hà, sắc mặt bất động thật lâu, cuối cùng làn da già nua mới nhích động một chút:
– Ngươi chiếm được đạo thống của Vu tộc? Đến tột cùng là đạo thống của ai? Có thể để lão hủ nhìn một cái, xem rốt cục có phải người trong Vu tộc ta không?
– Không sao!
Ngón tay Phương Hàn bắn ra, trong khoảnh khắc một chữ Vu thật lớn xuất hiện trên không trung, chiếu rọi toàn thành. Vu lực khổng lồ mà thuần khiết đều hung hãn quấn quanh thân thể Hắc Vu tổ sư.
– Chữ Vu… Chữ Vu. Chữ Vu của chúa tể Vu tộc chúng ta, chữ căn bản được truyền ra từ trong Vĩnh Sinh Chi Môn rốt cục xuất hiện ở trước mặt.
Hắc Vu tổ sư lẩm bẩm nói.
Tiếp đó, trong mắt hắn bắn ra tinh quang trước nay chưa từng có:
– Các hạ. có thể trả chữ Vu này cho Vu tộc ta không? Vu tộc ta nguyện không tiếc mọi giá đổi lấy.
– Điều này sao? Không được!
Phương Hàn khoát tay.
– Sinh mệnh của ta đã cùng chữ Vu kết hợp cùng một chỗ, một khi cướp đoạt tu vi của ta sẽ lui bước. Tuy nhiên nếu các ngươi trở thành Thái thượng trưởng lão của Kỷ Nguyên Môn ta, chẳng những ta có thể cho các ngươi đủ Tiên Vương Đan còn có thể đem chữ Vu cho các ngươi tìm hiểu, cùng chung tay suy tính Vu thuật tới đỉnh.
– Vậy sao?
Sau khi Hắc Vu tổ sư nghe xong, sắc mặt có chút thất vọng, trầm mặc hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại:
– Ngươi thật sự là người chiếm được đạo thống Vu tộc, chữ Vu đều ở trong tay ngươi, có thể nói là căn bản của Vu tộc chúng ta. Tuy nhiên ngươi thành lập Kỷ Nguyên Môn, muốn mời chúng ta làm Thái thượng trưởng lão, chuyện này tương đương trói buộc hành động của chúng ta.
Chúng ta tiêu diêu tự tại đã quen, không muốn bị trói buộc. Như vậy đi, ta muốn tìm Đọa Vu, Thực Vu tổ sư cùng thương lượng.
– Được, ta ở trong thành này chờ các ngươi thương lượng.
Phương Hàn gật gật đầu.
Hắc Vu tổ sư lật tay, trên tay xuất hiện một cái chuông đồng. Phía trên chuông đồng điêu khắc các loại hoa văn chữ Vu, không ngờ là thần vật vô địch tương tự như Thánh Đường viễn cổ, chí bảo Tiên Vương luyện chế.
– Thiên Vu Tang Chung?
Phương Hàn một lời nói toạc thiên cơ. Đây từng là một kiện thần vật uy danh hiển hách trong Vu tộc. Tang Chung vang lên tất có người mất. Năm đó chúa tể Vu tộc mượn Tang Chung này rung động thiên địa, lay động tới đâu nơi đó sẽ có người tử vong.
Đương Đương Đương…
Sau khi tiếng chuông vang lên truyền ra ngoài, chỉ chốc lát sau ba cỗ khí tức mạnh mẽ vô cùng xé hư không mà tới. Ở trong Cổ Vu Thành lập tức lại xuất hiện hai đại Vu sư. Trong đó một người trung niên cao lớn uy mãnh mặc áo giáp giống như võ sĩ, người kia thì lại là một nữ nhân, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha nhưng toàn thân đều bao phủ trong trường bào Vu sư rộng thùng thình.
Nam nhân áo giáp cao lớn là Đọa Vu tổ sư, còn nữ nhân kia thì là Thực Vu tổ sư.
Nguyên lão của Vu môn, tu vi đều chấn kinh thái cổ.
Vu tộc trong đại kiếp nạn kỷ nguyên trước đã chết hơn phân nửa, hiện tại có thể sống sót đều là cường giả tiếng tăm lẫy lừng. Có thể nói là lọc đi cặn bã còn lại tinh hoa.
Hiện tại ba vị Vu môn tổ sư này, tu vi mỗi người đều gần như Thiên Mẫu, chúa tể Chiến Tranh, cũng là tu vi của hắc y sứ giả cùng Cửu Thiên Huyền Nữ.
Hai vị Vu tộc tổ sư vừa hạ xuống liền thấy Phương Hàn, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc:
– Hắc Vu tổ sư, Ngươi gõ Tang Chung gọi chúng ta tới rốt cục là có chuyện gì mà khẩn cấp như thế.
Hắc Vu tổ sư nói lại chuyện vừa rồi một lần.
– Cái gì, chữ Vu ngay tại trong tay người này?
Vừa nghe xong, Đọa Vu tổ sư biến sắc:
– Đây là thứ của vô thượng giáo chủ của Vu tộc chúng ta, lấy ra đây
đi!
Ầm ầm!
Với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, Đọa Vu tổ sư ra tay, vung tay chộp một cái. Năm ngón tay mở ra, tối đen thâm thúy bao phủ về phía Phương Hàn. Không ngờ trực tiếp ra tay muốn cướp đoạt chữ Vu, không chút nể nang.
– Thiên Vu Diệt Thần Chưởng.
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ