Trong căn phòng tối màu, Băng Nghi đã được cởi trói nhưng nàng vẫn bị nhốt lại. Cơm nước đều đem đến đúng giờ. Băng Nghi không ngu ngốc gì để bản thân đói khát, nàng phải giữ lại sức còn tìm cách thoái khỏi đây.
Dùng cơm xong, Băng Nghi đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài xem tình hình thì biết chỗ nàng đang ở là một tòa thành cao lớn, cho biết bởi nàng đang ở trên rất cao, nàng nhìn xuống dưới đất nếu không đoán lần thì chắc đây là tòa thành 6,7 tầng.
Cảm giác lúc bấy giờ như muốn suy sụp, Băng Nghi không phải cao nhân, nàng cũng không thể từ trên bay xuống đất như con đại bàn, mà cho dù bay xuống được thì không què cũng gãy cánh tay, chưa kể đến mấy tên lính thuê lại bắt nàng trở lại.
Chưa bao giờ Băng Nghi bế tắc thế này, bởi nàng biết Hoắc Hạo sẽ không buông tha cho nàng, với lại, Hoắc Khang vẫn còn sống, nàng biết ông ta đang hiện diện trong tòa thành này, chỉ là ông ta chưa ra mặt.
Vẫn còn thẩn thờ suy nghĩ thì cửa đột nhiên mở ra. Một thân hình cao lớn đi đứng có vẻ bất lợi tiến vào.
Đúng là nhắc tiền nhắc bạc không có, nhắc người là có.
Hoắc Khang tay cầm cây nạn bước vào, ông ta bị cụt một bên chân phải.
Băng Nghi đứng trơ ra đó nhìn Hoắc Khang, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại tâm trạng nàng cực kì kích động, thậm chí muốn bay thẳng đến cho ông ta một đấm.
– ” chịu lộ diện rồi à? “. Băng Nghi tiến hai bước, nhìn thẳng vào Hoắc Khang nói bằng ánh mắt điềm tĩnh.
– ” từ trước giờ tao không trốn, chỉ là mày vô dụng không tìm được tao “. Hoắc Khang cười mỉa mai sau đó bước đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
– ” có vẻ như ông đang rất nhàn hạ “. Băng Nghi vẫn giọng nói điềm tĩnh đấy.
– ” đúng, rất nhàn hạ, bởi vì tao biết ngày tận thế của mày đã gần đến, mà là chính tao là người đưa ngày tận thế đến cho mày “. Hoắc Khang nhàn hạ lấy trong túi ra một điếu thuốc si gà, rồi dùng bật lửa thắp. Ông ung dung hít vào một hơi rồi thổi ra làn khối trắng.
– ” ông nghĩ ông giết được tôi? “. Băng Nghi mỉm cười kinh bỉ, lười biếng đáp.
– ” chẳng qua kêu nó đi tiếp đãi mấy người khách thôi, ai ngờ con bé này cứng đầu quá, làm vị khách của tao chảy máu phần đầu. Chẳng qua là dạy cho con bé một chút bài học thôi, để sau này nó vâng lời “.
– ” nó là con gái ông, sao ông đối xử như vậy? “. Băng Nghi hơi kích động nói.
– ” nhưng nó vô dụng quá, chỉ toàn ăn bám, không giống như Hoắc Hạo, có công bắt mày về đây “.
Trong đầu Băng Nghi lúc này lóe lên một suy nghĩ sợ hãi. Đúng rồi Hoắc Hạo là anh trai Hoắc Lan, chẳng lẽ.
– ” Hoắc Hạo và Hoắc Lan là anh em cùng cha khác mẹ đúng không? “. Trong lòng Băng Nghi hơi sợ hãi, nàng cố gắng bình tĩnh nói ra từng chữ.
– ” ây chà, để nhớ lại coi, hình như là….. không phải “.
Câu nói làm cho đầu Băng Nghi như nổ tung, nói nhe vậy, nàng và Hoắc Hạo là anh em cùng mẹ khác cha sao. Băng Nghi hơi run người ngồi xuống giường.
– ” à, hình như là phải, xin lỗi mày nhá, tao nhớ nhầm “. Hoắc Khang tiếp câu nói lúc nãy, miệng ông nhết lên thành nụ cười ác độc.
Như được từ địa ngục trở về, may quá, may là Hoắc Hạo và nàng không phải anh em cùng mẹ khác cha.
– ” ông đưa Hoắc Lan đến đây làm gì, đừng nói là bảo tôi nhận dòng họ đấy nhé “. Băng Nghi hít một hơi sâu, nàng bình tĩnh trở lại, bình tĩnh như chưa có chuyện gì nói.
– ” à, chỉ là tao muốn cho mày xem thành quả của tao với mẹ mày khi xưa thôi. Mày có biết, mẹ mày khi xưa tuyệt như thế nào không? Chỉ tội Lạc Vĩnh, ông ta bị cấm hai chiếc sừng hơi bị lớn “. Hoắc Khang cười lớn nói.
Băng Nghi giờ khắc nghe nhắc đến mẹ nàng, nàng đã không còn kìm chế nổi. Cái tên Hoắc Khang này, dù có trả giá bằng mạng sống của nàng, nàng cũng phải giết ông ta. Ông trời ơi, dù có cho con xuống địa ngục, con cũng nắm đầu Hoắc Khang lôi theo: Băng Nghi thầm nghĩ.
Đang cười ngon lành thì Băng Nghi bất thình lình nhào tới. Trên tay còn cầm một chiếc nỉa, cứ thế nhắm vào vị trí cổ của Hoắc Khang mà đâm xuống.
Chưa chạm được đến Hoắc Khang thì tiếng súng vang lên giữa không gian. Băng Nghi thấy cảm giác đau ở tay phải truyền đến, máu cũng từ từ chảy xuống.
Ở phía sau Hoắc Lan, một người đàn ông mặc vest cầm súng bắn Băng Nghi. Đau đớn chưa dứt thì cơn hôn mê nhấn sâu nàng.