Cơn gió biển mang chút se lạnh thổi vào trái tim mới được hồi sinh của Vi Yên. Cô im lặng mỉm cười nhìn trông xa ngoài biển. Trương Nghiêu từ phía sau bước tới khoác áo khoác lên vai cô.
– ” sao lại ra đây giờ này, rất lạnh đấy “. Anh nhẹ nhàng nói.
Vi Yên cũng cười nói.
– ” không ngủ được, trong lòng đang dậy sóng “.
– ” vì sáng nay? “.
– ” vì sáng nay. Vì tất cả “. Vi Yên thuận thế quay người lại ôm lấy Trương Nghiêu, một cảm giác ấm áp quen thuộc truyền tới.
Trương Nghiêu mỉm cười vuốt mái tóc Vi Yên, có trời mới biết trong lòng anh như có ngàn pháo hoa đang nổ tung, nhưng vẻ mặt của anh lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Trương Nghiêu ôm cô chặt hơn, vùi mặt vào tóc cô, cảm nhận mùi hương quen thuộc nơi cô. Sau 2 năm trước, anh đã từng khác khao dù chỉ một cái ôm với cô tới nhường nào. 2 năm trước hay 2 năm sau, trong lòng anh chỉ có cô, chỉ có mình cô.
– ” gả cho anh đi “. Trương Nghiêu hơi đẩy cô ra, đôi mắt anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói.
Vi Yên ngạc nhiên vì câu nói của anh, chưa tiêu hóa xong câu nói thì anh nói tiếp.
– ” anh không muốn lãng phí thời gian nữa, hai năm đã quá đủ với anh rồi. Anh muốn dùng thời gian còn lại để chăm sóc bảo vệ cho em, không để em bị tổn thương nữa “.
Bấy giờ trái tim của Vi Yên đang đập liên hồi, cô đang cảm động. Ý cười vừa vụt qua thì ánh buồn lại lóe lên.
Bấy giờ trái tim của Vi Yên đang đập liên hồi, cô đang cảm động. Ý cười vừa vụt qua thì ánh buồn lại lóe lên.
– ” nhưng mẹ của anh…. “. Vi Yên e dè nói.
– ” mẹ anh sẽ đồng ý “. Anh mỉm cười xoa đầu cô, thì ra là cô đang sợ mẹ anh sẽ đồng ý, đáng yêu chết đi được.
– ” nhưng… nhưng rõ ràng năm đó mẹ anh nói không thích em, mẹ anh còn ép anh đi xem mắt…. “. Nói đến đây, mắt cô đột nhiên ướt lệ, nghĩ đến năm đó, cô lại đau lòng.
– ” nếu em nói là mẹ anh ép anh đi xem mắt, vậy tại sao năm đó em lại bỏ đi “.
– ” vì năm đó anh gạt em, anh nói là anh đang bận công việc. Khi em bỏ đi, anh lại không đuổi theo…. “. Vừa nói, nước mắt cô vừa tuông rơi vì uất ức.
Thấy nước mắt cô, tim anh lại quặn lên đau nhói, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ướt lệ, thu đi những giọt nước mắt của cô rồi hôn lên đôi môi của cô.
– ” năm đó anh đã đuổi theo em, nhưng mẹ anh lúc đó không cho anh đi, một hai bắt anh ở lại. Khi xong việc, anh cũng đã đi tìm em, nhưng không tìm thấy em ở đâu cả, điện thoại không nhấc máy, anh đi tìm tất cả những nơi chúng ta từng đi qua nhưng vẫn không thấy được em, anh đã rất lo lắng “.
– ” em xin lỗi, đã hiểu lầm anh “. Vi Yên nhẹ nhàng nói.
– ” vậy….. đồng ý gả cho anh được rồi nhá “. Anh lại tích cực nói.
– ” nhưng mẹ của anh không thích em “.
– ” năm xưa lúc em bỏ đi, mẹ anh đã từng ép anh cưới cô gái khác, nhưng rồi anh không đồng ý. Hôm đó anh trịnh trọng nói với mẹ: “nếu không phải là Vi Yên, vậy thì con không yêu phụ nữ nữa “. Thế là mẹ anh buông giáp đầu hàng, mẹ anh tưởng anh nói thật thế là mẹ anh hoảng sợ, bà ấy nói anh như thế nào cũng được, yêu ai cưới ai cũng được, bà ấy không cản, đừng có dắt một nam nhân về nhà là được “.
Trương Nghiêu kể lại tình hình năm đó làm cho Vi Yên bật cười, cô không ngờ anh có thể lấy một lí do động trời như vậy.
– ” hôm nay em nhìn anh bằng con mắt khác rồi đó “. Vi Yên ôm bụng cười mà nói.
– ” khác như thế nào? “.
– ” anh ngoài làm tổng tài ra, còn có thể làm diễn viên. Em nghĩ với nhan sắc và tài diễn xuất này, anh sẽ là ngôi sao hạng A “.
Nói xong cô ôm bụng cười. Tiếng cười của cô cũng lây sang anh.
– ” được rồi, em hết lí do từ chối rồi, bây giờ gả cho anh được chưa “. Trương Nghiêu lại nghiêm túc nói.
– ” hoa đâu, nhẫn đâu. Anh phải quỳ xuống cầu hôn chứ? “. Cô khoanh tay trước ngực làm vẻ tự cao tự đại hỏi.
– ” không cầu hôn em sẽ không gả? “.
– ” không gả “. Cô đắt ý nói.
Trương Nghiêu lại kéo Vi Yên lại rồi ôm vào lòng, cằm anh tì trên đỉnh đầu cô, mặt cô áp vào vòm ngực rộng lớn của anh. Cảm giác thật thoải mái, thật bình yên, trong lòng anh, cô đã mỉm cười, và trên đỉnh đầu cô, anh cũng mỉm cười.
Có lẽ mọi chuyện sẽ không quá xa xôi nếu ngay từ đầu Vi Yên chịu đứng lại và nghe giải thích, nếu cô không bỏ đi Pháp thì có lẽ 2 năm qua cái tim của họ cũng không bỏ trống để đợi nhau như vậy.
Từ lúc Trương Nghiêu gặp Vi Yên. Từ lúc họ trao cho nhau nụ hôn đầu. Từ lúc anh nói những lời hứa hẹn. Từ lúc cô ngại ngùng đồng ý. Có lẽ là từ lúc đó, họ đã khẳng định, nhất định là đối phương, nếu không, ai thay vào vị trí ấy cũng trở nên vô nghĩa.
Có lẽ hai năm là thời gian để cho họ trưởng thành hơn, là thời gian mà họ có thể lắng lại suy nghĩ. Và cũng là khoảng thời gian để họ một lần nữa khẳng định, bạn đời của mình có phải là đối phương hay không.