An tán cho Tần Nghị và Lạc Vân xong, mọi người mang vẻ mặt tiếc nuối và buồn bả trở về. Trong bang và lẫn cả trong giới hắc đạo đều đồn tai nhau về cái chết của Tần Nghị và Lạc Vân, nhưng mãi vẫn là dấu chấm hỏi, không ai biết được gì, cũng chẳng ai nghe ngóng được gì, chỉ biết là em của ông trùm Lạc Vĩnh chết vì bệnh, còn ông trùm Tần Nghị thì bị mưu xát chết. Dư luận ồn ào lên một thời gian nhưng rồi cũng bị ép xuống bởi tin tức người đứng đầu bang Hổ Thần bấy giờ là Tần Khuynh Dương, con trai của Tần Nghị.
Nhìn thấy xa xa Băng Nghi mặc váy trắng đang ngồi dưới tán cây cổ thụ to lớn, Tần Khuynh Dương liền bước đến khoác lên người nàng chiếc áo.
– ” vào trong đi, ở đây lạnh lắm, sao lại mặc ít như vậy? “.
Hiện giờ là tháng 9, đã bước sang mùa đông. Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, tuy chưa có tuyết nhưng nhiệt độ vẫn dưới 15 độ. Băng Nghi từ nhỏ không phải là bông hoa trong lồng kính, nàng cũng đã từng chịu rất nhiều khắc nhiệt mới trưởng thành được như ngày hôm nay.
– ” anh à, em nhớ cha và dì Lạc Vân quá “. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ như làn gió.
Tần Khuynh Dương ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên đôi môi có chút nứt nẻ vì trời lạnh của nàng.
– ” không biết kiếp sau của họ có như dì Lạc Vân nói không? Họ sẽ yêu nhau chứ? Tuy chưa hiểu mọi chuyện năm sau như thế nào, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của dì, em thấy có chút đau khổ trong đó. Anh à, anh nói xem, đó có phải là họ đã bỏ lỡ nhau không? “.
– ” không phải là bỏ lỡ, mà là từ đầu vốn không thuộc về nhau “. Tần Khuynh Dương nhẹ nhàng nói.
– ” anh biết chuyện năm xưa? “.
– ” ừ, cha anh đã kể anh nghe “.
– ” vậy là anh đã biết trước sẽ có ngày hôm nay? “. Băng Nghi khẩn trương hỏi.
– ” không biết trước được, nhưng dù là lựa chọn thế nào, anh vẫn ủng hộ cha anh “. Tần Khuynh Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Băng Nghi rồi nhẹ nhàng cười.
– ” nếu như năm xưa họ thuộc về nhau thì sao nhỉ? “. Băng Nghi tiếc nuối nói.
– ” thì không có anh sinh ra đời, cũng sẽ không có ai yêu em như anh “. Tần Khuynh Dương cười vì câu nói ngốc nghếch của Băng Nghi.
– ” hừ…… không có anh em vẫn sống tốt đấy nhá “. Vừa nói dứt câu, nàng cảm thấy có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn nàng.
– ” em nói lại xem “.
– ” gì cũng không nói…. “. Chưa nói hết câu nàng đã bị hôn tới tấp, nụ hôn cuồng nhiệt và ấm áp, phút chốt nàng được bế lên và tiến vào nhà.
– ——-
Bên phía Vi Yên.
Vì Vi Yên chưa hay tin tức gì của Băng Nghi nên cô còn đang ở Đảo Santorini, Hy Lạp nghỉ ngơi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp ( thật ra ngày nào thời tiết cũng đẹp ^_^), Vi Yên dạo quanh bờ biển, bất chợt cô muốn xuống biển tắm quá, nhưng cô lại không biết bơi, nên chỉ chạy xuống đến nơi nước nong đến cổ thôi.
– ” thoải mái quá “. Vi Yên khẽ thầm
– ” thoải mái quá “. Vi Yên khẽ thầm
Đột nhiên cơn sóng lớn từ xa dạt vào bờ, làm Vi Yên trở tay không kịp,cô cứ thế mà bị cuống theo con sóng. Cô không biết bơi, vì ngạt thở dưới nước mà la ú ớ lên, nhưng vì cô bị cuống xa nên không ai nghe thấy.
Nước biển mặn tràn vào miệng, mũi, cảm thấy khó chịu vô cùng, tim bị lực nước ép mạnh, sức nước va vào thịt đau rát. Vi Yên cảm nhận được trái tim mình đập rất mạnh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như này, đột nhiên cô nghĩ đến Trương Nghiêu, giá như anh ở đây thì tốt quá. Gần như cận kề với cái chết thì bỗng có vòng tay săn chắt ôm cô lại, từ từ kéo vào bờ.
Vi Yên họ sặc sụa, miệng thì nôn ra một đóng nước. Chưa kịp hoàn hồn lại thì đã nghe tiếng quát của người đàn ông.
– ” cô bé này. Đã biết bản thân không biết bơi mà lại chạy xuống biển, đầu em va vào cái gì à? Em hết chuyện đùa hay sao mà lôi mạng sống mình ra đùa, nếu hôm nay anh không ở đây, em ngày em không đón được bình minh đâu đấy “.
Bị quát một tràn lang chưa hiểu mô tê gì, Vi Yên ngước mặt lên thì thấy váng người quen thuộc, tim Vi Yên loạn lên một nhịp. Là anh ấy…Trương Nghiêu.
Vi Yên cảm thấy rất xúc động, cô nghĩ kình đã chết ở dưới nước rồi chứ, cũng chỉ nghĩ đến thôi chứ anh ấy làm sao xuất hiện ở đây được, nhưng hình như lời cầu nguyện của cô được thần biển nghe thấy.
Mà khoan đã, sao Trương Nghiêu lại ở đây, lại có thể nghe được tiếng cầu cứu của cô?
– ” anh làm sao lại ở đây? “. Vi Yên thắc mắc hỏi.
Thấy Vi Yên nhìn mình bằng đôi mắt dò thám, Trương Nghiêu hơi ngại ngùng như bị hỏi trúng tim đen, anh lắp bấp trả lời.
– ” à…. thì là….. Anh không được đến đây du lịch sao?”.
– ” không phải trùng hợp như thế chứ, em ở cách bờ biền rất xa, rõ ràng là tiếng hét của em bị tiếng gió biển lấn áp, sao anh lại có thể đến kịp lúc như vậy, lẽ nào… “.
Trương Nghiêu ngại ngùng nói – ” lẽ nào cái gì, em được sống thì nên cảm ơn anh sâu sắc vì đã cứu em kìa, ở đó mà thắc mắc “.
– ” anh… anh theo dõi em “. Lúc này Vi Yên chợt nhớ đến cái bữa tiệc khuyến mãi vô lí cho người Châu Á đó, còn cái máy sấy tóc ở khách sạn. -” có phải cái bữa khuyến mãi cho người Châu Á gì đó và cái máy sây trong khách sạn là anh làm đúng không? Làm gì mà có cái khuyến mãi vô lí như vậy, trên Đảo Santorini này đâu chỉ riêng em là người Châu Á. Còn nữa, cái máy sấy em chỉ mới điện cho quản lí khách khách sạn đưa lên, nhưng chỉ vừa cúp máy thì đã được đưa đến, làm gì mà nhanh như vậy, chỉ có là chuẩn bị trước. Nói đi, phải anh theo dõi em không? “. Vi Yên đanh mặt chấp vấn.