Tuần trang mật bắt đầu. Là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh. Băng Nghi cùng Tần Khuynh Dương bước xuống máy bay, nàng choáng ngộp vì độ sang trọng và lộng lẫy của căn biệt thự gần biển. Nàng chỉ tay vào đó kinh ngạc nói.
– ” chúng ta sẽ ở đó à? “.
– ” ừ, em thích chứ “. Tần Khuynh Dương cười cười xoa đầu nàng.
– ” thích, rất thích, nó lớn hơn em tưởng, em chỉ tưởng là một căn nhà nhỏ bình thường gần biển, đâu ngờ lại lộng lẫy thế này, ngôi nhà như vậy mà có hai ta, có lãng phí quá không? “.
– ” ngốc à, sao lại lãng phí, căn nhà đó được dựng lên vì em, đây sẽ là ngôi nhà của chúng ta “. Hắn vừa nắm tay nàng vừa dịu dàng nói.
– ” anh mua khi nào vậy? “. Nàng quay sang hắn hỏi.
Tần Khuynh Dương cười cười, sau đó hắn cúi xuống nhẹ nhàng phũ môi mình lên môi nàng, nụ hôn nhẹ nhàng như những con bướm bay phớt ngang những cánh hoa để lại xíu dư âm của hương thơm.
– ” căn nhà này được dựng lên lúc anh 18 tuổi, tức là lúc đó em 15 tuổi. Em có nhớ, lúc em còn nhỏ em nói gì với anh không? Em nói rằng em muốn một ngôi nhà thật là đẹp, bên ngoài trồng rất nhiều hoa, đặc biệt phải gần biển, bởi em rất thích những cơn gió biển và ngắm hoàng hôn buổi chiều. Ngay sau đó, anh đã cho người xây lên ngôi nhà này, ước mơ một điều rằng sau này anh sẽ nắm tay em đến đây, đến nơi mà em từng ao ước, đến nơi mà anh đã hứa “.
Đôi mắt trong veo của Băng Nghi đã ứa màn lệ, nàng không ngờ những lời nói trẻ con lúc ấy của nàng lại khiến Tần Khuynh Dương tưởng là thật. Đúng, nàng từng ao ước một căn nhà như thế, nhưng nàng chưa dám tin sẽ có một người vì nàng mà làm vậy, bởi đơn giản nàng giống trong hắc bang, người đàn ông yêu nàng phải là người cũng ở trong hắc bang, mà người ở trong hắc bang thì làm gì lãng mạn như vậy. Nàng luôn mặc định như thế cho đến khi Tần Khuynh Dương làm điều này với nàng, xây dựng lên ước mơ của nàng, lúc bấy giờ, nàng thật sự tin vào tình yêu, tin vào người đàn ông trước mặt nàng có thể đem lại hạnh phúc cho nàng.
– ——
Căn nhà gần sát biển, hàng cây hoa quỳnh được trồng dày đặc bên mép đường đi và hàng rào. Băng Nghi từng nói nàng rất thích hoa quỳnh, có lẽ đây là lí do tại sao Tần Khuynh Dương cho trồng chúng.
Ủy khúc, bực bội, mệt mỏi. Khóe mắt nàng ươm ước, từ từ tự lại những hạt nước rơi xuống giường.
Nghe tiếng thúc thít của Băng Nghi, Tần Khuynh Dương ngừng lại, ôm chằm lấy thâm thể nàng từ phía sau lưng cất giọng sủng nịnh hỏi.
– ” cô bé của anh, sau lại khóc? “.
– ” em đã bảo anh ngừng lại rồi mà, em thật sự rất mệt “. Nói xong, nước mắt của Băng Nghi càng trào ra thêm.
– ” được rồi, bảo bối, anh không làm nữa, em đừng khóc “. Hắn từ rút phân thân của mình ra, nằm xuống ôm nàng vào lòng -” ngoan, đừng khóc “.
Bấy giờ Băng Nghi mới ngừng khóc, nàng ngước lên nhìn gương mặt tiếu soái hơi ửng đỏ mà nói.
– ” anh lúc nào cũng ham ăn “. Băng Nghi tức giận cắn hạt đậu trước ngực của hắn.
Không đau nhưng Tần Khuynh Dương cũng cố diễn -” a.. “. Giọng nói hắn khiêu gợi bên tai nàng.
– ” diễn vừa thôi “. Nàng đánh yêu vào ngực hắn một phát.
Ngoài cửa sổ trăng thanh gió mát, ánh trăng chiếu gọi xuyên cửa sổ, cơn gió của biển thổi khiến tấm màn trên cửa sổ bay phất phới. Ánh đèn ngủ trong phòng chiếu sáng nhẹ, đôi nam nữ đang ôm ấp nhau ngủ trong yên giấc. Trong phòng bấy giờ còn lưu lại không khí ái khị lúc nãy.