Vĩnh Hằng Hư Chủ – Chương 3 Vô Kinh – Botruyen
  •  Avatar
  • 90 lượt xem
  • 3 năm trước

Vĩnh Hằng Hư Chủ - Chương 3 Vô Kinh

Ngọc Phong Trấn.

Trong một sân nhà khang trang, đầy hoa và cây cảnh, ở đó có hai bóng hình một nam một nữ.

Nam tử kia mái tóc bạch kim dài đến ngang hông buông xõa, ánh mắt hoàng kim cao quý như có thể khinh thường hết thảy thiên hạ. Hai hàng lông mi dài và cong quý phái, sống mũi cao thẳng chóp mũi nhỏ xinh. Đôi môi đỏ như máu tràn đầy tà mị. Gương mặt thon dài càng tô điểm cho nhan sắc tuấn mỹ của mình.

Nhìn đến dung nhan mà toàn bộ mọi người đều dấy lên vô hạn hâm mộ sự tuấn mỹ tà mị của hắn. Đây không phải ai khác, hắn chính là Vô Kỵ. Nhìn cơ thể thon gầy cao tới 1m7 đang nằm hưởng thụ của hắn, nữ tử nào đi qua gặp phải cũng đều tiến tới làm quen, nếu có mặt dày thì cũng ngay lập tức muốn sinh hài tử.

Nữ nhân kia cũng vậy, thân thể cao thước bảy thon dài tuyệt mỹ, mái tóc cùng đôi mắt hoàng kim như để cho người ta thấy một vị đế vương cao quý quyết không để cho ai khinh nhờn.

Dung nhan kiều diễm, mỗi cái rung mi chớp mắt đều có thể toát ra vạn phần hương diễm mỹ lệ, vầng trán trơn bóng điểm chính giữa là ngọn lửa sắc bạc cao quý mà kiêu xa, ẩn ẩn trong đó là đế khí của một vị đại đế chi uy.

Gò má trắng mịn điểm chút hồng thuận, pha lẫn cùng với nét quật cường của người con gái Á Đông…

Sống mũi cao thẳng, chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi đầy đặn căng mọng không son vẫn đỏ nhẹ nhàng khép hờ…

Chiếc cổ thon mê hoặc, cùng với một bộ hoàng sắc chiến bào che đậy đi thân hình đang phát dục của nàng. Kết hợp với khuôn mặt thiên sứ mỹ lệ mà quật cường của nàng tạo ra một tiên tử đẹp nhất thiên hạ.

Tiên Anh cứ ngỡ như mình trở về trời thiếu nữ của mình vậy, dung nhan hoàn toàn giống, mỗi bước phát triển đều vô cùng thuận lợi. Nàng nhìn qua đệ đệ lười biếng đang nằm bên kia, đôi môi khẽ mở.

“Tiểu Kỵ, ngươi lại đây chúng ta luyện tập thực chiến.”

Tiếng nói trong trẻo ngân vang, lại dễ nghe vô cùng. Nhưng đối với Vô Kỵ, thì đây hoàn toàn là địa ngục trần gian.

“Anh tỷ, ngươi luyện tự tập đi, ta không luyện tập”.

Lần nào luyện tập với nàng hắn cũng bị đánh sưng người, hoàn toàn không có sức chống trả, đây cũng là Tiên Anh ra uy với với Vô Kỵ. Nàng biết hắn vẫn phẫn tức khi mà mình bắt hắn gọi tỷ tỷ, ngày trước Hồng Điệp có nói cho nàng hắn cũng chối bỏ không chịu nhận khiến nàng phải dùng vũ lực trấn áp hắn mới gọi. Sau đó nàng cũng thỉnh thoảng gọi Vô Kỵ ra luyện tập để trấn áp cục tức trong người hắn, nàng phải cho hắn biết ai mới là lớn. Những cặp song sinh luôn, ai cũng muốn mình được làm anh làm chị của người người còn lại.

“Tiểu Kỵ, ngươi không thể cả ngày chỉ nằm như vậy, sao ngươi không kêu Hồng Điệp giúp ngươi tu luyện đi, bảo Hồng Điệp tiểu muội cho ngươi viên Thông Kinh đan.”

Nàng từng chém giết rất nhiều cái gọi là hệ thống này, lấy được đồ tốt từ chúng nó cũng vô số, nàng cũng hiểu xuất thân của hệ thống như thế nào nhưng nàng chưa muốn nói cho Vô Kỵ biết. Không phải nàng muốn dấu, mà là Vô Kỵ chưa đủ mạnh để tiếp súc mà thôi.

“Tỷ tỷ, hôm nay ta có thể tu luyện được rồi, mấy năm qua bồi đắp cơ thể này cũng đã đủ.”

Đúng vậy, mấy năm qua cũng không phải chơi, Vô Kỵ theo Hồng Điệp thấy kinh mạch tắc nghẽn mà liên tục chế dược mà ngâm mình trong đấy làm cho căn cơ càng thêm vững chắc, hiên tại đã đủ để hắn một đường tu luyện đến Bán Tiên cảnh mà không cần phải lo lắng căn cơ bất ổn nữa.

“Được rồi tiểu Kỵ, mẫu thân và Mộc Thanh tỷ đã trở về tông môn làm chút truyện, đệ cứ cố tu luyện đi. Nếu có cái gì vướng mắc đệ cứ tìm ta mà hỏi, dù sao có người tỷ tỷ từng làm đại đế như ta ngươi cũng có phúc của mình. Em gái ngươi cũng nên đừng lo lắng, chỉ cần một chút cơ duyên ta có thể đưa ngươi về đến tinh cầu của mình, ngươi cứ yên tâm mà tu luyện đừng suy nghĩ nhiều.”

Nói song lời đó, Tiên Anh cũng bay đi mất dạng, Vô Kỵ ngồi đó cũng cảm thấy tràn đầy vui vẻ, kiếp trước có Vô Nhã Ưu làm người thân, kiếp này lại có Tiên Anh. Hắn thật sự cảm thấy may mắn, cuối cùng sô phận cũng không bỏ rơi hắn.

“Hồng Điệp, đưa thông tin cho ta xem”.

“Chủ nhân: Vô Kỵ

Tu vi: 0

Linh căn: Khống Kim, Thời Gian

Thiên Phú: Bá Thiên Thập Địa

Huyết Mạch: ???

Thể chất: ???

Phù Sư: Địa Cấp Trung kỳ

Đan Sư: Địa Cấp Sơ kỳ

Hành trang: Quà gặp mặt, Thiên Lôi Phù x12, Kim Cương Bất Phá phù x30, Bạo Phong phù x4, Viêm Hổ Phần Thiên phù x8, Tiểu Di phù x3.., Tấn Trúc Đan x10, Tinh Huyết Đan x40, Liệu Thương Đan x20, Ngũ Hành Đan x10, Tinh Khí đan x60… “

“Hồng Điệp, giúp ta mở gói quà gặp mặt”.

“Tinh! Chủ nhân nhận được Kích Huyết Đan, 1 thẻ triệu hoán công pháp, x1 thẻ vũ kỹ, x1 thẻ xuyên toa, x1 thể bí thuật”.

Nhìn đến phần quà tân thủ, Vô Kỵ cảm thấy thật sai khi không mở nó ngay từ đầu, nếu mở ngay từ đầu có phải có quả ngon để ăn. Hiên tại hắn đã 12 mà còn chưa có tu luyện đây, kẻ tu luyện muộn chắc bây giờ cũng đã bước vào khí thể rồi làm sao có thể còn chưa có tu vi như hắn.

“Hồng Điệp, Kích Huyết Đan là gì? ” Nhìn viên đan dược đỏ rực như máu trên tay mình, Vô Kỵ kì lạ hỏi Hồng Điệp. Nàng cũng không ngại nhiều lời mà tiếp tục giải thích cho hắn.

“Kích Huyết Đan, đan dược này không có cấp độ, tác dụng của nó là kích hoạt huyết mạch ẩn sâu trong mỗi cơ thể lên mức cao nhất, hay gọi đây là phản tổ. Nhưng nếu huyết mạch đó quá hỗn loạn thì cũng sẽ bạo thể mà chết.”

Nghe Hồng Điệp nói vậy, Vô Kỵ nhanh chóng đưa nó vào miệng mà nuốt xuống, hắn tin tưởng huyết mạch của mình không tầm thường, nhìn hai hàng chữ huyết mạch đi toàn dấu hỏi chấm trong khi đó tu vi thì hiện rõ số 0. Đây có thể chính là đến ngay cả Hồng Điệp chưa thể nào mà xác định được huyết mạch của hắn.

Nuốt Kích Huyết Đan vào, một dòng nước ấm bắt đầu chảy quanh cơ thể Vô Kỵ, nó đi đến đâu nơi đó lại thoải mái đến đấy, bỗng chợt cả người Vô Kỵ hiện lên vô vàn đau đơn, máu huyết của hắn bắt đầu sục sôi, cơ thể cũng chướng dần lên phình to như quả bóng bay có thể nổ bất cứ lúc nào.

Gương mặt tuyệt mỹ hoàn toàn biến, thay vào đó hàm răng của Vô Kỵ đã cắn chặt vào môi mình đến rướm máu cố chịu cơn đau đớn này. Đôi mắt hoàng kim đã xuất hiện những tia máu đỏ ngầu đầy hoang dại. Cơn đau đớn này như cả người bị vứt vào trong nham thạch sục sôi có thể đốt cháy cơ thể thành tro bụi bất cứ lúc nào vậy.

Thiên không bỗng dưng dị biến, từ trong cơ thể Vô Kỵ đi ra một hư ảnh hung lang cao đến trăm thước. Nhìn về phía hư ảnh hung lang kia, cảm giác áp bách từ nó toát ra khiến cả dân trong Ngọc Phong Trấn toát mồ hôi lạnh. Bộ lông đen tuyền mượt mà, thỉnh thoáng lại xuất hiện những đường lông đỏ như huyết trên người. Đôi mắt trắng dã, xuất hiện những tia máu đỏ rực tràn đầy hung tàn và huyết tinh. Hàm răng nhọn hoắt, hai răng nanh nhô ra dài đến nửa thước, trên hàm răng có điểm những điểm đỏ như máu ở mỗi đầu như không bao giờ gột rửa đi được vậy. Móng vuốt sắc bén có thể chém hết thảy mọi thứ thành nhiều mảnh.

Tiên Anh không biết từ lúc nào nàng đã xuất hiện trên không trung, nhìn đến hư ảnh hung lang mà cảm thấy thất thần.

“Diệt Huyết Hung Lang, thật không ngờ huyết mạch của tiểu Kỵ lạ là nó.”

Giống với biểu cảm của Tiên Anh, Hồng Điệp cũng như vậy, nàng thật không ngờ huyết mạch Diệt Huyết Hung Lang đã tuyệt chủng hàng kỷ nguyên năm lại xuất hiện thêm một lần nữa trên đời. Hai người cũng đồng loạt nhìn về hướng Vô Kỵ, cơ thể đang phình to hắn mà kinh hãi muôn phần.

Cơn đau tuột độ này cứ quấn lấy Vô Kỵ, không biết thời gian bao lâu, cơ thể của Vô Kỵ đã hoàn toàn trở lại bình thường, hàm răng cắn chặt trên môi của hắn đã từ từ nhả dần ra để lại một bãi máu rỉ từ miệng chảy ra. Nhìn cơ thể tàn tạ vừa trải qua một trận đau đớn này, Vô Kỵ cảm thấy mình như vừa thoát khỏi địa ngục trần gian vậy.

Cơ thể mệt mỏi lập tức khiến vô cùng buồn ngủ, đôi mắt đẹp đẽ dần dần khép lại. Một câu nói nhỏ nhẹ truyền đến tai Vô Kỵ, ngay lập tức hắn cũng thiếp đi.

“Tiểu Kỵ, tỷ về rồi, ngủ đi”.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua một ngày, Vô Kỵ cũng chập chờn tỉnh giấc, đang tính vươn vai thì hắn cảm nhận như có điều kì lạ. Quay sang bên cạnh, bóng hình mỹ lệ tỷ tỷ đập vào mắt hắn.

Gương mặt thon dài trắng như tuyết, mái tóc hoàng kim tuyệt mỹ vầng trán trơn bóng điểm ở trung tâm là hư ảnh ngọn lửa ánh bạc đang chập trùng chuyển động. Mũi ngọc tinh sảo, chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi không son mà đỏ cuốn hút vô cùng. Tiên Anh như một tiên tử không nhiễm khói bụi nhân gian mà nằm bên cạnh hắn.

Phía dưới, chiếc cổ trắng ngần thon dài đẹp đẽ, xương quai xanh tuyệt mỹ phản chiều lại ánh sáng ban mai len lỏi qua những khe cửa đang chiều vào nàng.

Đôi thỏ trắng to trong một bàn tay có thể nắm hết ép sát vào cánh tay Vô Kỵ mền mại ấm áp không thể tả nổi.

Eo rắn nước trơn tuột nhỏ gọn một bàn tay có thể nắm hết, lỗ rốn nhỏ xinh như trang điểm cho chiếc eo nhỏ cuốn hút vạn phần.

Phía dưới, lớp lông hoàng kim cắt tỉa gọn gàng, bờ mông căng tròn min màng che lấp đi âm đạo mê người kia. Đùi ngọc thon dài tràn đầy quyến rũ như có thể mê chết người không đền mạng.

Nàng như một tiên tử mỹ lệ đi xuống nhân gian, thánh kiết không nhiễm bụi trần, nam nhân cách xa vạn dặm chớ gần lại quyến rũ khiến con người ta lâm vào mê luyến không cách nào thoát ra được.

Cảm nhận được Vô Kỵ đã tỉnh, đôi mắt hoàng kim khẽ mở, một nụ cười tuyệt mỹ, hồn nhiên lại tràn đầy quyến rũ khẽ nói với Vô Kỵ.

“Đệ đệ, ngươi tỉnh”.

Vô Kỵ như trầm mê vào sắc đẹp của nàng mà ngây ngẩn, tiếng nói trong trẻo nhỏ nhẹ như chuông ngân lập tức khiến hắn thoát ra khỏi sự trầm mê đó. Hắn thật ngờ dù sống từ nhỏ đến lớn với nhau nhưng vẻ đẹp của nàng không làm hắn quen thuộc mà mỗi lúc lại càng khiến hắn mê luyến mà không cách nào rời ra được.

Một câu nói tràn đầy ấp úng khẽ trả lời lại Tiên Anh. “Anh tỷ.. ngươi.. đã tỉnh. Sao ngươi.. lại nằm.. trên giường của ta, lại còn . cò..n lột hết đồ.”

Tiên Anh thấy hắn trả lời ấp úng lại nảy lên vui thích mà chọc hắn. “Tiểu Kỵ, chẳng nhẽ ngươi không thích sao.”

Vừa nói nàng còn cọ cọ bộ ngực mới nở của mình vào tay Vô Kỵ, đùi ngọc ngọ ngoạy gác lên côn thịt của Vô Kỵ. Côn thịt Vô Kỵ như trúng xuân dược mà trỗi dạy hùng dũng. Cảm nhận hơi ấm từ dưới đùi ngọc phát ra, Tiên Anh mỉm cười lại nói.

“Tiểu Ky, ngươi xem đến Đại Kỵ nhà ngươi còn đang biểu tình, ngươi chẳng lẽ không muốn ta làm nữ nhân của ngươi”.

“Tỷ tỷ, nhưng mà chúng ta là.. “

Chữ “tỷ đệ” chưa được nói hết, Tiên Anh đã khóa kín đôi môi của Vô Kỵ băng đôi môi ngọt ngào của nàng.

“Đệ đệ, thế giới cường giả vi tôn, không có nhiều quy củ như thế giới cũ của ngươi. Ở đây, nắm đấm to là quy củ. Nếu ngươi không muốn chịu trách nhiệm vậy ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi”.

Như một tiếng chuông cảnh tỉnh cho Vô Kỵ, đúng vậy, hắn đang ở thế giới cường giả vi tôn, mấy cái này làm sao có người để ý được cơ chứ. Bản năng bá đạo từ máu huyết của hắn cũng sôi sục nên, hắn sẽ không để cho nữ nhân của mình phải chịu trách nhiệm.

“Anh tỷ, nếu ngươi cũng muốn làm nữ nhân của ta thì ta cũng không có dấu ngươi. Ta cũng thích ngươi”.

“Ngốc, chúng ta tâm linh tương thông làm sao ta không biết ngươi thích ta. Ngươi chưa tu luyện nên cảm giác đó chỉ mơ hồ không thể cảm nhận được rõ. Đến, dâng hiến trinh tiết cho bản đế, ta cũng sẽ cho ngươi trinh tiết của ta.”

Vô Kỵ ngay lập tức bá đạo mà hôn lấy đôi một ngọt ngào kia của nàng. Đầu lưỡi của hắn bắt đầu len lỏi tiến đến tìm lấy đầy lưỡi Tiên Anh. Tiên Anh cũng không cưỡng chế mà tìm đến Vô Kỵ. Như hai con rắn nhỏ quấn lấy nhau, nụ hôn đầu đời của hai người cũng hoàn toàn quấn lấy nhau. Thỉnh thoảng lại cắn nhẹ vào môi của đối phương nhưng cảm giác này thật thích, khiến người ta lâm vào mê luyến mà không thể nào tách rời.

Thấy biểu cảm của Tiên Anh có đôi phần nghẹn thở, Vô Kỵ quyến luyến mà tách rời đôi chiếc miệng quyến rũ của Tiên Anh. Một sợi tơ bạc cũng theo đó mà kéo dài đến khí nó đứt mới dùng lại.

“Anh tỷ, nàng thật đẹp”. Nói song câu nói đó, hai người lại âu yếm mà tiếp tục hôn lấy đối phương, lần này đã không còn cắn phải, đôi môi ẩm ướt như hai con rắn quấn lấy nhau, cả hai thi nhau hút lấy mật ngọt từ người kia. Cơ thể Tiên Anh hoàn toàn vô lực mà dựa vào cơ thể của Vô Kỵ, đôi thỏ trắng đang phát triển cũng ép vào lồng ngực săn chắc của hắn.

Bàn tay Vô Kỵ lại càng bạo động, một tay đã đặt lên một con thỏ trắng mà liên tục xoa lắn, biến chúng thành muôn hình vạn trạng. Đôi tay hư đốn thỉnh thoảng lại xe xe hạt anh đào hồng đỏ mê người kia khiến cơ thể Tiên Anh thỉnh thoảng giật giật. Miệng liên tục phát ra âm thanh rên rỉ.

“Tiểu Kỵ, sướng, thiếp thấy sướng quá. Ưum”

Tách đôi môi quyến rũ của nàng, Vô Kỵ lại tiếp tục hôn khắp mặt nàng như muốn nhớ từng hương vị trên khuôn mặt tuyệt mỹ này vậy. Má, mũi, mắt, trán, tai.. Vô Kỵ vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục hôn xuống cái cổ trắng ngần của nàng sau đó đến xương quái xanh cuối cùng dừng lại ở con thỏ trắng còn lại.

Cơ thể Tiên Anh trở lên vô lực mà mặc kệ để Vô Kỵ loạn động. Bàn tay vô thức của nàng cũng tìm xuống tiểu huynh đệ của hắn, cảm giác nóng bỏng chuyền đến tay, nàng bắt đầu vô thức vuốt lên vuốt xuống côn thịt Vô Kỵ.

“Tỷ tỷ, ngươi làm vậy sướng quá”.

Được bàn tay mềm mại không sương của nàng lắm đến côn thịt, Vô Kỵ sung sướng càng loạn động mạnh mẽ hơn trên cơ thể nàng.

———- 🙂

Cảm ơn bạn đã bình luận: Không xem thì cút, xem chùa đòi giết ai nhé

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.