Dựa theo kế hoạch, Mạn Toa phóng vào nhà gỗ của Bố Lỗ “tiêu hồn dược”, loại thuốc này chỉ nhằm vào phái nữ vì vậy khi rắc thuốc phải nín thở. Đem thuốc bố trí tỉ mỉ nàng nhanh chóng lui ra, trốn phía sau gian nhà, mang tâm trạng lo lắng bất an nhìn chăm chăm vào căn nhà gỗ. Thật ra trong nội tâm nàng không thích Mã Đa ở cùng Đan Mã chút nào, chẳng qua vì quá yêu Mã Đa nên nàng nguyện ý vì hắn mà làm hết thảy: bao gồm cả việc trợ giúp hắn chinh phục nữ nhân khác.
– Mạn Toa, không ngờ được cô thể trừng mắt nhìn nam nhân của mình hoan hảo cùng người con gái khác, không hổ là dẫn mối mà.
Mạn Toa quay đầu lại, chứng kiến Bố Lỗ từ phía xa dần dần tiến đến, trong lòng trở nên kinh hoảng. Đơi hắn đến gần nàng mới quở trách:
– Tiện chủng, ngươi không phải đã hứa không phá hoại kế hoạch của chúng ta sao?
Bố Lỗ ngồi xuống cạnh nàng, cười đáp:
– Ngươi yên tâm, ta tới xem trò vui thôi. Ta muốn thấy một Tinh Linh cao quý như Đại tiểu thư gia tộc Vưu Sa bị Mã Đa chinh phục như thế nào. Nhân tiện học hỏi mấy chiêu chinh phục ngươi luôn.
Mạn Toa lười dây dưa với hắn, giận mắng:
– Ngươi thích xem thì đi mà xem, đừng làm phiền ta.
– Cái này không ổn rồi, ngươi biết bình thường không ai chịu nói chuyện với ta mà, hiếm khi nào mới được dịp thế này nên ta phải nói thật nhiều. Ngươi không thích cũng chả sao, đợi lát khi Đan Mã tiểu thư chuẩn bị vào nhà gỗ ta nói với nàng ấy một hai câu về chuyện xuân dược cũng được…
– Ngươi… rốt cục ngươi muốn gì?!
– Ta cái gì cũng muốn…
Dứt lời Bố Lỗ đưa tay ôm Mạn Toa vào trong ngực, nàng không dám kháng cự. Hắn cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, nói:
– Tuy ngươi đã nói hai người không yêu nhau không phải là “hôn”, chẳng qua ta thấy thích là đủ, không quản có phải yêu hay không, ngươi đã bị ta hôn rồi.
Mạn Toa giãy giụa cho có lệ, giận dỗi:
– Tiện chủng, buông người ta ra…
– Đừng có mở mồm ra là gọi ta như thế, nếu như tinh dịch của ta nảy mầm trong bụng ngươi, chả phải con ngươi sau này cũng bị ngươi gọi là tiện chủng hay sao? Vì vậy tốt hơn hết nàng nên đối xử với ta lễ độ một chút.
– Ngươi đại khái có thể yên tâm, Tinh Linh không dễ dàng mang thai như con người. Dù có làm mấy trăm năm cũng chưa chắc đã sinh ra hài tử. Ta và Mã Đa ở chung hai năm rồi cũng không có chuyện gì… Thật ra ta rất muốn sinh cho hắn một đứa bé, nhưng năng lực sinh sản của Tinh Linh trời sinh rất yếu, cơ hội mang thai rất nhỏ…
– Mạn Toa, như vậy thật không hay. Ta muốn tạo ra một tiện chủng trong bụng của nàng, xem ra chúng ta phải nỗ lực thật nhiều rồi, hy vọng xác suất sẽ lớn hơn một chút. Đến đây nào Mạn Toa, nam nhân của ngươi đang ân ái với nữ nhân khác, hãy để ta bù đắp cho nàng…
Bố Lỗ vừa nói vừa đem tay đặt lên ngực của nàng, chậm rãi vân vê đầu vú.
Mạn Toa nằm gọn lỏn trong lồng ngực rắn chắc, ánh mắt tức giận nhìn hắn. Song hắn không hề lưu tâm, ngược lại thấy nàng vênh mặt lên hắn cũng bất ngờ hôn nàng một cái, cười nói:
– Ngươi nên làm sao cho vú to lên tí nữa…
Mạn Toa dùng bả vai huých hắn, cả giận:
– Ngươi chê ta vú nhỏ thì đừng sờ nữa, tìm vú to sờ đi!
– Nhắc mới nhớ, tiểu thư Đan Mã vú to hơn ngươi nhiều…
Bố Lỗ nói không chút kiêng kỵ.
Tay của hắn vẫn không rời khỏi bầu ngực Mạn Toa, tuy nói vú nàng không tròn và lớn lắm nhưng đầu vú rất hồng, rất săn chắc, như vú của tiểu xử nữ vậy, đó cũng là một nét riêng mê người của nàng.
……
Chậm rãi, hai tay thay phiên nhau thi triển các loại xoa bóp, nhào nặn, vuốt ve… đầu vú dưới lớp áo lót mỏng đã trở nên căng cứng, thoạt nhìn muốn tiết ra sữa.
Mạn Toa nghe Bố Lỗ nhắc tới Đan Mã, trong lòng nín thở, yên lặng một hồi mới cắn răng gầm gừ:
– Nàng ta to, ngươi đi sờ ngay đi!
– Ta muốn lắm chứ! Đáng tiếc, ngay cả cô bé vú nhỏ này còn chưa chịu cho ta sờ, huống chi là Đan Mã? Nếu ta sờ Đan Mã Tinh Linh tộc còn để ta sống yên ổn được sao? Mạn Toa, chớ coi ta là thằng ngu, ta còn biết phân biệt nặng nhẹ đấy!
– Ngươi biết là tốt, đừng có lảm nhảm than thở điếc tai ta nữa, ta cho ngươi sờ là tốt với ngươi lắm rồi! Trừ ta nơi này không còn nữ Tinh linh nào nguyện ý cho ngươi sờ nữa đâu, ngươi nên biết điều thu liễm một chút.
– Ta từ trước đến nay vẫn luôn thu liễm, song kể từ ngày hôm qua nếm được mùi vị của đàn bà, ta chợt phát hiện mình rất thích cùng nữ nhân làm chuyện đó. Cứ hễ thấy nữ nhân là ta liền cứng lên, ta muốn đút vào khe hẹp giữa hai chân các nàng, thám hiểm vườn hoa ngọt ngào đó…
– Cũng dễ hiểu thôi, vì ngươi là con trai của tên cuồng cưỡng gian kiêm dâm ma, trong thân thể ngươi vĩnh viễn chảy dòng máu bẩn thỉu ấy. Một khi huyết mạch thức tỉnh, ngươi sẽ giống như bị dâm ma phụ thân, lúc nào cũng muốn cưỡng gian nữ nhân…
– Cô nói có vẻ đúng, hơn nữa cô chính là nguyên nhân đánh thức huyết mạch dâm ma của ta. Trong khi ta chưa tìm được đàn bà thay thế cô hãy ngoan ngoãn thỏa mãn dục vọng của ta. Mạn Toa, đến đây đi, để cho ta chơi ngươi thật mạnh!
Một cánh tay của Bố Lỗ mò xuống chiếc quần mỏng tang của Mạn Toa, nàng kinh hoảng níu tay hắn, khẽ gọi:
– Đừng mà! Ngày hôm qua ta bị ngươi chơi nát cả tiểu huyệt, giờ nó vẫn còn đau lắm. Hôm nay tuyệt đối không được…
– Sau này thì sao?
– Sau này càng không thể!
Bố Lỗ cười âm trầm, nhìn thoáng qua căn nhà gỗ hắng giọng:
– Ta nhớ là ta có chút chuyện ở đó, chờ Đan Mã…
– Ngươi…
Mạn Toa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đê tiện mà âm hiểm gần trong gang tấc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ run rẩy nhưng không thốt nên lời.
– Mạn Toa, dù gì ta cũng lớn lên ở đây, thừa biết Tinh linh nào cũng am hiểu ma pháp trị liệu. Thêm vào đó năng lực khôi phục thân thể của các nàng rất mạnh, tiểu huyệt quan trọng với ngươi như vậy không lý nào ngươi không dùng ma pháp trị thương cho nó. Nếu ngươi không muốn nhìn thấy mình và Mã Đa bị giết thì hãy ngoan ngoãn banh hai chân ra, để cho cự căn của ta tiến vào… Ngươi chắc cũng không muốn nhìn thấy cảnh em gái mình bị người đời chà đạp thoá mạ chứ, nhỉ?
– Đồ hèn hạ, vô sỉ, tiện chủng, dâm ma!
Ở thời điểm này, Mạn Toa cũng chỉ biết tức giận mắng nhiếc.
Bố Lỗ hiểu ý nàng đã ngấm ngầm bật đèn xanh, lớn mật lột bỏ quần dài của nàng, tay trái trìu mến vuốt ve cái mu cao cao và mép thịt hồng hồng ngoài tiểu huyệt, tay phải tiếp tục nắn bóp một cách thô lỗ hai bầu vú trước ngực. Được một thời gian, hắn chợt để ý tiểu huyệt của nàng đã trở nên ươn ướt, hắn mừng rỡ nói:
– Mạn Toa, ngươi ra nước rồi, thì ra ta cũng có thể khiến ngươi ra nước!
Mạn Toa xấu hổ không biết úp mặt vào đâu, nàng vờ giận dỗi:
– Ra nước thì sao chứ, bất cứ nữ nhân bình thường nào bị ngươi mơn trớn như thế khó tránh khỏi chảy ra ít nước…
– Ta mặc kệ, ra nước chứng tỏ có thể cắm cự vật của ta vào rồi!
Bố Lỗ buông Mạn Toa xuống đất, tụt bỏ quần của hắn. Nàng một lần nữa chứng kiến thứ đồ hùng vĩ từng làm mình sống dở chết dở, tâm trạng có chút bất an…