Vĩnh Hằng Hoa Viên – Chương 24: CHƯƠNG 24: HOA VIÊN ĐẦU TIÊN (HẠ) – Botruyen

Vĩnh Hằng Hoa Viên - Chương 24: CHƯƠNG 24: HOA VIÊN ĐẦU TIÊN (HẠ)

Trong một con sông nhỏ nước trong suốt thấy cả đáy, từng đợt sóng dập dềnh luồn lách qua những khe hẹp trên thân thể của nàng, yên lặng mà nhu hòa. Đây là một con sông đã khô cạn, chiều rộng tầm 10 mét, chỗ sâu nhất chỉ hơn 50, 60 cm; thay vì nói là sông, càng giống hơn là một dòng suối nhỏ.

Từ trên bờ sông nhìn xuống, có thể thấy lòng sông ngổn ngang những viên đá cuội, bề mặt nhẵn bóng do bị dòng nước bào mòn qua năm tháng, giống như khi nhục côn tiến vào tiểu huyệt sớm đã chảy đầy chất mật.

Nàng muốn dòng sông có thật nhiều, thật nhiều đá. Chỉ là thân thể của nàng không giống như lòng sông, 'lòng sông' của nàng trước nay chỉ chứa mình “trứng đá” của Mã Đa mà thôi… (Dịch giả: Đoạn này khá trừu tượng, nhưng ta nghĩ ai cũng hiểu.)
Quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà gỗ trước mặt, trong đó có một nam nhân bị toàn bộ Tinh Linh tộc căm hận, hắn là nỗi sỉ nhục của tộc nhân Tinh Linh tộc, là sự kết hợp đáng kinh tởm giữa loài người cùng Tinh Linh, chính xác mà nói, hắn chính là tạp chủng do con người và Tinh Linh giao cấu mà thành. Hắn không phải là một Tinh Linh, cũng không phải là một nhân loại, phải gọi hắn là một “bán Tinh Linh” hay “bán nhân loại” mới chính xác.

Mà cái tên bị toàn bộ tộc nhân của Tinh Linh tộc thống hận, bài xích, lại bắt nàng ở chỗ này chờ đợi…

Vốn nàng có thể lựa chọn dễ dàng rời đi, ai cũng không thể cưỡng bách nàng lưu lại, chỉ vì nàng quá yêu Mã Đa, yêu một cách dịu dàng say đắm, nàng không nhịn được khi Mã Đa bị thương tổn, cũng không chấp nhận được khi nguyện vọng của Mã Đa thất bại…

Tình yêu giữa Mã Đa và Đan Mã, tuy được mọi người trong Tinh Linh tộc công nhận, song chỉ có bản thân nàng mới tường tận: Đan Mã chưa hề chân chính tiếp nhận Mã Đa, bởi tâm của một nữ Tinh Linh, rất khó động chân tình.

Cô ta ước chừng đã bị Mã Đa theo đuổi gần một năm dài đằng đẵng, mới để cho hắn được toại nguyện, trong đó không ít lần nhờ nàng âm thầm tương trợ nên hắn chỉ cần dính lấy Đan Mã hơn nửa năm đã có quyền lợi được hẹn hò, tiếc là ngay cả bàn tay của Đan Mã cũng chưa kịp nắm. Ngày mai Mã Đa và Đan Mã chính thức hẹn hò, nàng liền tìm một địa phương thích hợp để cả hai có thể tâm sự, chính là căn nhà gỗ của Bố Lỗ, ngờ đâu lại phát sinh sự việc ngoài tầm khống chế của nàng…

Mã Đa đã thầm lên kế hoạch, hắn quyết định thả trong nhà gỗ một ít Xử nữ hồi xuân hương, khi đó Đan Mã sẽ dễ dàng ngã vào vòng tay của gã; nhưng loại hương ác độc này đã bị cấm lưu hành, hành vi sử dụng nó được liệt vào một trong “Thiên điều”, một khi bị phát giác, nàng cùng Mã Đa đều bị xử tử…

Nàng không nắm chắc trong khoảnh khắc kết liễu sinh mạng của Bố Lỗ, đành phải chọn lựa ở địa phương này chờ đợi. Y như lời của Bố Lỗ, cho dù toàn bộ Tinh Linh tộc đều căm hận hắn, nhưng Tinh Linh Hoàng Hậu sẽ tin tưởng hắn…

Mẫu thân của Bố Lỗ, đã từng là thị nữ bên người Tinh Linh Hoàng hậu.

Tinh Linh Hoàng hậu từng đứng trước mặt tộc nhân lập lời thề: Bất kể Tinh linh tộc căm hận hắn, đối xử hắn như thế nào, nhưng không được xua đuổi hắn, giết chết hắn.

Thậm chí nếu nàng có lòng tin trong nháy mắt giết chết Bố Lỗ, cũng rất khó hạ quyết tâm kết thúc sinh mạng của gã.

Với Mã Đa, nàng có thể bỏ ra hết thảy, chẳng qua nàng còn có một muội muội…

Dù là vì Mã Đa, hay vì muội muội nàng, hôm nay nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất: đứng tại đây chờ đợi tên bán Tinh Linh trong căn nhà gỗ kia.

Một tên tạp chủng bẩn thỉu mang hai dòng máu…

– Mạn Toa, để cô chờ lâu rồi! Hóa ra một Tinh Linh có huyết thống cao quý như cô cũng có thể kiên nhẫn chờ đợi một tên tạp chủng, ta còn tưởng rằng cô chỉ thích mùi vị tinh dịch của Mã Đa, xem ra hôm nay cô cũng thích nếm thử chút mùi vị ấy trên người tạp chủng này rồi. Hắc hắc…

Nàng không quay người lại, cũng không ngẩng đầu lên, Bố Lỗ đứng ngay sau lưng nàng đã sớm biết, nàng chỉ biểu hiện ra sự thẫn thờ, cố gắng làm nội tâm cùng thân thể duy trì sự bình tĩnh, cực lực khống chế sự ghê tởm và hoảng sợ sâu trong tâm hồn.

– Nếu cô không chịu ngoan ngoãn rửa sạch thân thể, vậy ta đành phải ra tay rồi, các người không phải thường nói một tên đầy tớ phải biết cách hầu hạ chủ nhân sao, vậy hãy để ta hầu hạ cho cô đi…

Tay của người đàn ông từ phía sau ôm lấy thân thể người con gái, mở ra cổ áo của nàng, tiến vào bên trong lục lọi, không ngừng xoa nắn hai tiểu bạch thỏ. Cả người nàng chợt trở nên run rẩy, nhũ đầu cực kì nhạy cảm nhận được sự vuốt ve của nam nhân mà truyền lại từng trận cảm giác tê dại. Nhưng trong nội tâm của nàng ghê tởm cái cảm giác này, nàng ghê tởm bản thân mình vì sao lại có phản ứng.

Nàng cố gắng kiên trì, cố gắng nhớ tới Mã Đa, chỉ có hắn mới có thể mang đến cho nàng sự sung sướng…

– Của cô thật là nhỏ, chả căng tròn như muội muội của mình nữa…

– Ngươi… Làm sao ngươi biết muội muội ta nhỏ?!…

– Ngu ngốc, người sáng suốt vừa liếc qua đã nhận ra được, bộ ngực nảy nở của muội muội cô làm gì có tuổi mà so sánh. Mã Đa hẳn cũng rất thèm thuồng thân thể muội muội cô nha, theo như ta đoán sau khi hắn muốn cô giúp hắn lấy được đại tiểu thư xong, hắn còn phải nhờ cô hai tay dâng muội muội lên giường của hắn nữa là…

– Ngươi câm miệng! Mã Đa không phải cái loại vô sỉ như ngươi, tên tạp chủng này, đừng hòng có chủ ý gì với muội muội ta! Cất cái tay bẩn của ngươi ra ngay lập tức, không được sờ sịt gì nữa.

– Mới vừa rồi Mã Đa còn chưa thỏa mãn cô cơ mà, cũng khó trách cô gấp gấp thế này, muốn ta thay thế Mã Đa thỏa mãn cô phải không? Vậy cũng phải từ từ thôi, ta thích nhất là giao lưu tình cảm trước khi hoạt động. Khặc khặc, hơi đáng tiếc một chút, thân xử nam của ta lại dâng cho một con điếm như cô. Ta đang do dự có nên dừng lại hay không đây, ta sao có thể mất nhân tính đi rêu rao tình thoại giữa cô và Mã Đa cơ chứ. Mạn Toa à, cô cảm thấy ta nên dừng hay tiếp tục? Chỉ cần cô nói một tiếng, ta tất cả đều răm rắp nghe lời. Một Tinh Linh huyết thống cao quý thuần chủng như cô sai bảo một tên bán Tinh Linh như ta, ta đương nhiên phải làm theo rồi…

– Ta không cần ngươi giả mù sa mưa…

Mạn Toa thừa hiểu hắn đang nhạo báng nàng, trong nội tâm bị đả kích mãnh liệt. Nàng hận ngay lập tức không thể giết chết hắn, nhưng không có cách nào khác đành phải khuất phục.

Nhân loại, quả nhiên đều dơ dáy, hèn hạ…

Cảm giác mãnh liệt từ trên nhũ đầu truyền tới khiến nàng vô cùng khuất nhục.

– Nãi tử mặc dù không lớn, nhưng vuốt ve một hồi đã căng cứng lên, cảm xúc rất tốt…!

Mạn Toa cảm giác bàn tay nhơ nhớp kia không ngừng nắn, bóp, chèn ép bộ ngực của mình, một tia đau đớn truyền vào lồng ngực, nàng cắn chặt hàm răng hòng ngăn cản tiếng rên rỉ của bản thân, nhưng nam nhân phía sau lại càng ngày càng thô bạo, càng ngày càng mạnh mẽ. Đôi tiểu bạch thỏ bị bóp cơ hồ muốn nổ tung, không thể chịu đựng được nữa, nàng buồn bực nói:

– Đau mà… Ngươi buông tay ra đi…

– Cô đang cầu xin ta sao? Nếu như cô thừa nhận là đang cầu xin ta, trước mắt ta hãy tự mắng mình là tạp chủng, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cô…

Mạn Toa trầm mặc, trong lòng nàng vạn vạn lần không muốn nói ra câu đó, tuy nhiên trước ngực nàng thống khổ càng ngày càng nhiều, nàng tưởng như nhũ đầu mình như sắp tiết ra sữa…

– Ta xin ngươi…

– Xin ta cái gì?

– Ta là một tạp chủng, đừng bóp ta mạnh như vậy…

– Cô thích ôn nhu à? Vậy cô biết phải làm thế nào rồi chứ!

Bố Lỗ vẫn gia tăng sức lực nắn bóp.

Hai tay Mạn Toa run lên nhè nhẹ, từng nút áo trên người lần lượt được mở ra…Một cái… Hai cái…

– Cô quả thực rất có thiên phú! Giờ đây ta mới rõ ràng một chân lý, vô luận một chủng tộc có cao quý nhường nào, cũng sẽ tồn tại những con điếm… Mà cô, chính là một con điếm của Tinh Linh tộc, hay nói cách khác là một con điếm của Mã Đa. Rất nhanh thôi, cô sẽ có thêm danh hiệu con điếm của một tạp chủng.

Bố Lỗ thu lại hai bàn tay thô lỗ đang giày xéo trên ngực nàng, ôm lấy cả người Mạn Toa, vùi đầu lên gáy nhẹ nhàng liếm láp lỗ tai của nàng…

– Ta vốn cho mình là một Tinh Linh, nhưng không thể không công nhận tai của ta và cô rất khác nhau.

Tai của Tinh Linh thường rất cao và nhọn, tượng trưng cho sự thông minh lanh lợi. Đáng tiếc các ngươi thông minh thế nào đi nữa cũng không tránh thoát ma trảo của nhân loại…

– Cô không phải nghĩ mình thông minh lắm sao, lúc này cũng phải cam tâm làm nô lệ của ta. Ta nói cho cô biết, cô mới là một con tiện tỳ, tạp chủng. Mẫu thuân đã từng nói với ta, nếu như các ngươi không thể cho ta một khoảng không gian, ta sẽ tặng lại các ngươi cả một thế giới.

– Ta sẽ cho cô thấy thế giới này như thế nào, ở đây cô có thể thỏa sức căm hận, tức giận, xấu hổ, thống khổ… Bởi vì ta đã sống trong đó rất lâu, bây giờ đến phiên cô nên đi thưởng ngoạn nó một chút.

– Thật là một thân thể tuyệt vời a, sao có thể tiện nghi cho tạp chủng ta thế? Ánh mắt cô là sao đó, không phải cũng muốn thưởng thức thân thể ta đó chứ? Mạn Toa, không bằng cô quay đầu lại xem một chút thân thể tạp chủng đi, ta nghĩ ta sẽ thành toàn nguyện vọng cho cô… Mặc dù ta biết cô rất thích được nam nhân từ phía sau đâm vào, nhưng ta muốn nữ nhân khi bị ta chơi phải nhìn thấy ta, phải nhớ rõ thân thể của ta.

– Đúng rồi, chính là như vậy, quay đầu lại nào, nhìn cho kĩ thứ mà các ngươi gọi là tạp chủng…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.