Tất cả trưởng lão trong tộc đều quy tụ đầy đủ, còn có thêm mấy tên lạ mặt , nổi bật hơn cả là 1 tên nam tử tuấn tú, hào hoa phong nhã.
Nhìn bề ngoài có thể thấy hắn đứng đắn hơn Vô Thiên, nhưng trong nội tâm nàng lại cảm thấy ghê tởm, giống như súc vật đội lốt người vậy.
Nàng không thèm nhìn đám người, hướng mắt về phía mẫu thân.
– Tiểu thư, đây là Đan Thanh Duy, thiếu chủ của Đan gia , Đan thành , 12 tuổi bắt đầu luyện đan, 15 tuổi có thành tựu, 18 tuổi đã có thể luyện ra đan nhị phẩm.
– Bọn họ tới đây làm gì ?
Tử Dao chỉ hỏi một câu ngắn gọn.
– Tất nhiên….
Vị trưởng lão kia định giải thích thì Đan Thanh Duy đã phất tay ra hiệu im lặng.
Nguyệt Hiên nhìn đám trưởng lão này, ngọc thủ siết chặt.
– Dao tiểu thư quả nhiên bất phàm, tư tài hoàn mĩ, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp chứng kiến, quả thực hơn người. Thanh Duy vừa thấy đã động lòng phàm, muốn cùng người kết duyên , đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý, nguyện 1 đời 1 kiếp này để nàng hạnh phúc.
Tử Dao càng nghe càng ghê tởm. Vô Thiên nói ngọt bao nhiêu thì gã này nói càng nghe càng ghê rợn bấy nhiêu.
1 phần là vì thân thế của tên này, cũng còn có người ở đây, Tử Dao nhịn xuống.
– Xin lỗi, nhưng ta đã có người trong lòng ! Làm công tử thất vọng rồi…
– Tiểu thư, thân là ….
– Đại trưởng lão! Các ngươi không thấy mình quá phận à ?
Nguyệt Hiên cũng không nhịn nổi nữa. Bọn họ để nàng làm tộc trưởng để nàng đứng trước chịu trận không nói, còn muốn con gái nàng làm vật hi sinh !
– Quá phận ? Không hề, chúng ta đều là vì Phượng Hoàng Sơn ah….tại sao chúng ta cứ mãi tụt dốc như vậy ? Chúng ta muốn Phượng Hoàng Sơn trở lại, lớn mạnh, không còn chỉ là 1 cái cổ tộc ẩn thế nữa…
– Ta tuyệt đối không cho phép các ngươi can thiệt đến hôn sự của Dao Nhi !
– Các ngươi không có quyền lựa chọn!
Đại trưởng lão phất tay, hừ 1 tiếng, 12 tên trưởng lão cùng vây quanh 2 người.
– Tiểu thư, ngươi không có quyền chọn lựa !
Đan Thanh Duy vươn tay tới thì bị nàng gạt ra.
Uỳnh !!!
– Nếu đã không thích thì không cần nhẹ nhàng đâu em…
Vô Thiên thu cước lại.
Hắn nhìn đám người trưởng lão.Rồi quay sang nhìn Nguyệt Hiên.
– Mẫu thân đại nhân, ta đưa 2 người đi, ở đây có vẻ không cần 2 người rồi !
– Được !
Nguyệt Hiên gật đầu.
– Không được !
Đại trưởng lão kêu lên.
– Các ngươi làm ta quá thất vọng, từ nay về sau ,ta không còn là tộc trưởng nữa, cũng không còn liên quan gì đến Phượng Hoàng Sơn ! Mọi thứ, tùy ý các ngươi !
Nguyệt Hiên thất vọng nói ra.
– Có thể đi được rồi !
Nàng nhìn Vô Thiên, khẽ thở dài rồi gật đầu.
Rầm !!!
Khói bụi mịt mù thoáng chốc được xua đi, lộ ra 1 con chim lớn màu xanh.
3 người đứng trên lưng chim rời đi.
…
– Chó chết !!! Kẻ nào đánh ta….
Tên nam thiếu hộc máu, được hầu cận đón đỡ.
– Thiếu chủ….tốc độ của hắn….quá nhanh !
– Hừ, lũ vô dụng, nuôi các ngươi tốn cơm !
Vô Thiên nhìn 2 nàng, hỏi :
– Hai người không định hỏi gì sao ?
– Không cần !
Cả 2 cùng trả lời.
– Chậc,quả là mẹ con mà ! Chúng ta sẽ tới Đan thành, từ nơi bọn họ kiêu ngạo nhất mà đạp đổ !
Vô Thiên khẽ cười. Hắn không giết người có nghĩa là hắn hiền lành, nếu nghĩ vậy thì sai rồi !
Chim lớn bay lượn trên trời rất dễ bị chú ý, có điều kết giới cường đại khiến người bên ngoài nhìn vào không có gì ngoài bức tường.
– 2 người cứ ở đây, tùy ý sai sử, ta đi một lát rồi về !
…
Vô Thiên quay lại, đại khái thì là hắn đi kiếm người phục dịch , tạp vụ, nha hoàn, mấy tên canh cửa ….
Tử Dao ngâm mình trong nước, dấu ấn có khả năng cảm ứng nên nàng không quá bất ngờ. Vẫn như mọi khi, chit cần nàng quay lại, hắn đã ở phía sau nàng.
Đổi lại, người ngạc nhiên lần này là Vô Thiên.
Đôi môi ngọt lịm trao tận nơi, hắn cũng không phải phật , cả 2 trao cho nhau mật dịch.
Hắn bồng nàng về phòng , nhẹ đặt lên giường, tiếp tục ngấu nghiến.
Tử Dao chủ động bật đèn xanh, dại gì không nhận !
Cái lưỡi tham lam quấn lấy lưỡi nàng, Tử Dao lúng túng càng không biết làm gì, mọi việc đều để cho hắn .
Nàng tự tay cởi y phục trên người hắn xuống, đó là điều duy nhất hiện tại nàng biết làm.
Ngọc thủ động chạm vào làn da ấm nóng, săn chắc, nàng muốn ôm nó, xoa nó thêm mấy lần.
Tay trái chăm đào tiên, tay phải trơn tuột xuống dưới, nắm bắt cặp mông tròn vểnh.
Người nàng như nhũn ra, cả người hừng hực, muốn gần lại càng gần, cặp ngực chà lên ngực , rồi lên mặt hắn.
– Ưm……uh…..mmm….
Tử Dao khẽ rên càng khiến hắn kích thích.
– Tử Dao, lần đầu tiên ngắm nhìn nàng, ta đã yêu nàng…thân thể nàng không chỉ quyến rũ, linh hồn nàng càng thêm tuyệt trần….
Tử Dao càng thêm gấp gáp, 2 tay nàng siết chặt lấy lưng hắn.
– Vợ yêu….???
– Ân…ưm….anh….xấu xa…. rõ ràng là….nhìn trộm ….người ta….
Cuối cùng nàng cũng được nghe do chính hắn nói ra, mọi lo lắng như vỡ nát hết. Nàng muốn tin tưởng hắn, giao phó cho hắn….
– Ừm…xấu thì mới có vợ yêu…
Hắn thì thào vào tai nàng, liếm nhẹ vành tai khiến Tử Dao run lên.
– Ưm…….em….ưu…ưm….yêu anh….yêu anh…chết mất….em…vui…lắm….
Nàng nhỏ lệ, rồi cười tươi, hạnh phúc.
Đầu lưỡi bất ngờ tập kích đầu ti hồng hào khiến Tử Dao kêu lên không kịp…
Miệng lưỡi phối hợp, mút lấy bầu vú nàng, Tử Dao đôi lúc cong người lên, như muốn để hắn mút lên bầu vú mình, chiếm đoạt lấy nó càng nhiều càng tốt.
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi cửa động đã rỉ nước, vuốt nhẹ đùi trong của nàng, Tử Dao thả lỏng 2 chân.
– Tử Dao, em nhìn xem….
Hắn vuốt nhẹ cửa huyệt, Tử Dao chỉ dám hé mắt ra nhìn, nhưng rồi như muốn há hốc….
– Anh…..ưm…….
Nàng nhìn thấy hắn hôn lên nó, mút lấy nó, đầu lưỡi ấm áp cũng đã tiến vào trong nó.
Cơ thể như muốn bùng nổ.
Khoái cảm bất ngờ ập đến.
– Anh….không…cần….làm…vậy…..chỗ…chỗ…đó…không được….
Dù sướng khoái mang lại, nhưng nàng không muốn hắn phải làm như vậy. Chẳng phải nam nhân không thích dưới nữ nhân sao ?
– Không sao… Tử Dao là vợ ta mà, làm em sung sướng là nghĩa vụ của anh…
– Ưm….nhưng mà….
– Làm vợ anh nhé ?
Hắn đổi chủ đề, chuyển hướng chú ý của nàng.
– Ân…em…đồng ý…. em…sẽ….làm…vợ anh….mãi mãi!!!
Tử Dao kêu lên, dâm thủy ồ ạt bắn lên đầy mặt Vô Thiên.
Nàng hơi hốt hoảng, nhìn dâm thủy bám trên mặt hắn, định vội dùng linh lực lau đi thì bị hắn giữ lại.
Ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng áp vào mặt hắn.
– Tử Dao, không cần, anh chỉ muốn em vui là được rồi…
– Nhưng mà…
Nàng vuốt khuôn mặt hắn, hôn lên môi hắn….
– Nhưng gì ?
– Không…em cũng vậy… ! Em cũng muốn….của….của anh….
Vô Thiên hơi sửng sốt, rồi khẽ cười, hắn đổi lại tư thế, để nàng đối diện với khúc thịt yêu thương.
Nàng ngậm lấy nó !
Hơi nhăn mặt 1 chút, nhưng nàng có thể.
Tử Dao từ từ nuốt trọn nó. Vô Thiên có thể làm cho nàng hạnh phúc, nàng cũng sẽ làm cho hắn hạnh phúc.
Đầu lưỡi cuốn lấy long trụ, đôi môi mút lấy mút để, chậm rãi.
Nàng còn nghe được hắn rên hừ hừ thì càng vui, lại càng ra sức hầu hạ bảo bối của mình.
Có điều, hắn lại làm nàng ra trước !
Vô Thiên ra hiệu cho nàng ngừng lại, hắn hôn lên trán nàng.
– Vợ yêu, em làm tốt lắm !
Tử Dao vui vẻ gật đầu, mê luyến nhìn hắn.
– Tử Dao, mãi bên anh em nhé !
Long trụ lách qua vách thịt chật hẹp không ngừng co lại, dừng trước cửa thành.
Tử Dao cảm thấy 1 cỗ hạnh phúc ngập tràn.
Tuy gặp hắn chưa lâu, nhưng nàng rất yêu hắn.
Nàng tự cười chính mình, hắn ban đầu là tên nhìn trộm mà nàng muốn giết đấy, còn có 1 chút đáng ghét nữa…
Tử Dao ôm lấy cổ hắn, gật đầu.
– Sẽ đau lắm, đừng cố nhịn gì cả,…
Nàng gật đầu.
Long trụ công thành, bức tường mỏng manh bị xông phá, Tử Dao chính thức biến thành 1 nữ nhân.
2 mắt nàng nhíu chặt, tay nàng bấu chặt lưng hắn, nàng không muốn kêu lên chút nào.
– Em thật cứng đầu !
Hắn khẽ mắng, đôi môi lại quấn lấy môi nàng, tay cũng nắm bắt đào tiên biến nó muôn hình vạn trạng.
– Vợ yêu, còn đau không ?
– Ân, em …không sao !
Nàng khẽ cười, nhìn hắn vẫn còn lo lắng nhìn nàng thì càng thêm ngọt ngào.
Vô Thiên chậm rãi chuyển động , rồi từ từ tăng tốc…
Tiếng rên rỉ của ngà câu hồn đoạt phách, mị hoặc vô cùng, khiến hắn càng muốn cuốn lấy nàng…
– Ưm…..ưm….em….sướng….sướng lắm….thật ….hạnh phúc…..
Nàng chỉ nói được mấy câu rồi chìm vào khoái cảm. Nhường lại cho tiếng rên rỉ mê hồn cùng thanh âm” phạch phạch “của xác thịt.
Bên trong âm huyệt, từng thớ thịt hồng siết chặt long trụ, bóp chặt lấy nó như tâm ý chủ nhân, dính lấy không rời.
Cả hai người như hòa quyện làm một.
…
Vô Thiên cùng Tử Dao kêu lên 1 tiếng, nàng phủ phục, tựa trán nàng vào trán hắn.
Tinh dịch ấm nóng lại lần nữa xuất vào bên trong âm huyệt nàng.
Tử Dao hạnh phúc.
– Bé ngoan, ngủ một chút đi, cũng đã 3 ngày rồi đó…
Hắn vuốt nhẹ lưng nàng, vuốt gọn lọn tóc,đợi Tử Dao nhắm mắt vào thiếp đi.
– Em đúng là cứng đầu mà !
Hắn ôm lấy nàng, vuốt nhẹ, linh lực vận chuyển, giúp nàng đả thông kinh mạch để cho nơi âm huyệt không bị sưng tấy, cũng giảm đi đau đớn.
Dù rất mệt nhưng nàng cố thủ đến giây phút cuối cùng, nàng muốn hắn cũng được thỏa mãn như nàng vậy.
Hắn kéo mền lên đắp cho nàng, hôn nhẹ lên trán nàng.
– Tiểu yêu tinh, ngủ cũng mê người.
Cơ thể nàng vẫn dán 1 chỗ lấy hắn quả thực muốn hại người mà, nhưng nhìn nàng thiếp đi như vậy, hắn không lỡ lòng nào, chỉ biết an ủi người anh em lại chịu đựng một chút vậy.
Hắn khoanh tay, khẽ nhìn nàng ngủ.
– Có lẽ đây mới là lí do ta không dứt bỏ trần duyên, giữ lại thất tình nhục dục… nếu không có cảm tình, cuộc sống vô lo vô nghĩ, cao cao tại thượng trong cái tù đó, ta thà chết đi còn hơn…
Hắn nhìn Tử Dao.
– Cảm ơn vì em đã chứng minh cho ta thấy mình đã đúng !