Liễu Như Nhi vốn là con gái của Liễu Thiên Hải, gia chủ của Liễu gia, một trong tam đại gia tộc của Hà Đô.
Gần đây, Liễu Thiên Hải tìm một đối tượng kết hôn cho cô. Liễu Như Nhi sống chết không đồng ý. Tâm lý phản nghịch trỗi dậy, cô trốn nhà đi bar để giải stress. Nhưng ai mà ngờ được lúc về thì lại gặp phải bọn lưu manh này.
Nếu là bình thường thì Liễu Như Nhi cũng chẳng sợ vì lúc nào cô cũng có vệ sĩ bảo kê, nhưng hôm nay cô là trốn nhà nên làm gì có vệ sĩ nào đi theo a. Một cô gái chân yếu tay mềm thì sao có thể đánh lại lưu manh này đây.
Bây giờ nàng đang rất hối hận, hối hận mình đã trốn đi bar, hối hận mình đã không mang theo vệ sĩ, nhưng trên đời này nào đâu có thuốc hối hận.
Đúng lúc Liễu Như Nhi sắp tuyệt vọng, giọng nói của một nam tử chợt vang lên.
“Này, mấy tên lưu manh kia, ban ngày… à nhầm, ban đêm ban mặt sao lại bắt nạt nữ tử nhà lành vậy hả?”
Ngẩng đầu lên, Liễu Như Nhi thấy có một chàng trai đang tiến lại về phía này.
Như vớ được cọng cỏ cứu mạng, nàng vội la lên: “Anh yêu, lũ lưu manh này bắt nạt nhân gia, anh yêu mau dạy chúng một bài học đi!”
“Này thằng nhóc, cút về bú sữa mẹ đi! Nơi này không có phần của mày đâu” bọn lưu manh thấy từ đâu chui ra một thằng oát con vào đúng lúc quan trọng, quay sang quát.
Kì thật Lăng Thiên định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng không ngờ cô gái kia lại gọi hắn là anh yêu. Tuy hơi bất ngờ nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh: “Đây là người yêu tôi, muốn động sao? Ngon nhào vào đây”
“Được lắm thằng nhóc, chẳng cần biết mày có phải người yêu của nhỏ này không, nhưng nếu đã muốn chết thì để bọn tao thành toàn. Hai tụi bây, lên!” một tên đô con nói, qua giọng điệu thì có lẽ hắn là kẻ cầm đầu.
Bị khiêu khích như vậy, mấy tên lưu manh này làm sao còn nhịn được. Toàn bộ đều lao lên, tấn công về phía Lăng Thiên.
Lăng Thiên cũng không hề hốt hoảng, hắn bình tĩnh né nắm đấm đầu tiên, giơ tay nắm tóc tên lưu manh này, huých một cú đau điếng.
Sau khi cường hoá, Lăng Thiên cảm giác thân thể mình tuy đô lên nhưng lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều, đòn đánh này trong mắt hắn cơ bản là quá chậm.
“Ai nha…”
Tên lưu manh này kêu thảm một tiếng, rất nhanh ôm bụng quỳ xuống, tiếp đó lại là hai cú đá tiếp tục bay về phía Lăng Thiên. Hắn cúi ngả người ra đằng sau để né, sau đó bật ngược lại kèm theo hai cú đấm vào thẳng mặt hai tên lưu manh.
Rất nhanh chóng, cả ba bọn chúng đều đã ngã ngửa ra. Lăng Thiên lại tiếp tục khiêu khích: “Thế nào, còn muốn đánh sao? Gia gia chiều các cháu.”
“Tên khốn, tao phải giết mày, xẹt…” tên cầm đầu đô con, cũng chính là tên vừa ăn một cú huých vào bụng kia đột nhiên ngồi dậy, lấy từ trong ngực ra một con dao, đâm thẳng về phía Lăng Thiên.
Lăng Thiên có chút hoảng, đụng đến dao kéo hắn vẫn sợ a, dù sao cũng không phải mình đồng da sắt.
Liễu Như Nhi ở bên cạnh thấy tên này có dao cũng sợ hết hồn, nhịn không được hét lên: “Cẩn thận!”
“Khoan đã, chờ một chút!”
“Sao, biết sợ rồi à? khặc khặc” tên đô con thấy Lăng Thiên kêu vậy, tưởng hắn sợ nên đắc chí.
“À không, tôi chỉ muốn nói là anh cầm vũ khí là không công bằng rồi. Cẩn thận bị trời phạt nổ của quý đó”
“Ngươi con mẹ nó muốn chết!
Tên lưu manh tức giận gào thét một tiếng, vẻ mặt dữ tợn, sau đó lại lần phóng tới LăngThiên.
“Ài, tôi đã có lòng nhắc nhở vậy mà…”
Lăng Thiên đứng ở nơi đó thậm chí không có lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn thẳng, sau đó duỗi ra ba ngón tay.
“Ba… hai… một.”
Ba giây đếm xong, Lăng Thiên thuận thế vỗ tay phát ra tiếng.
Lạch tạch~Bùm….
“Aaaaaaa…”
Ở trước mặt hắn một hai mét, một vị trí trên quần tên lưu manh trong nháy mắt nổ tung, cả người té ngã trên đất kêu gào thảm thiết.
Lăng Thiên:……
Liễu Như Nhi:…….
Hai tên lưu manh kia:………
Thật sự phát nổ?
[Bùa nổ tiểu jj: có thể khiến khiến mục tiêu bị chọn nổ luôn cái đó của đàn ông, và cũng chỉ có tác dụng với nam giới]
Không sai, vừa rồi Lăng Thiên vừa sử dụng cái bùa này. Dù không biết có phải cái của quý nổ thật không, nhưng có lẽ cảm giác cũng không tốt chút nào đi.
“Đó, đã thiện ý nhắc nhở trước vậy mà không nghe, giờ t…” Lăng Thiên chế giễu một câu, nhưng hắn chưa kịp nói hết thì
Bùm~ một tiếng nổ lại tiếp tục vang lên.
Cái quỷ?
Lăng Thiên cũng sửng sốt một chút.
Lại tiếp tục nổ lần nữa?
Bùm bốp bốp bùm…
Ngay sau đó tiếng nổ vang lên liên tiếp như bắn pháo hoa ngày tết. Tên lưu manh nằm ở dưới cũng giật mạnh, tiết tấu y như đúc với tiếng nổ kia, vừa buồn cười lại khốc liệt.
Tiếng pháo vẫn còn vang lên thêm một lúc mới ngừng. Lăng Thiên đoán giờ của quý của tên này chắc cũng hỏng rồi a.
Hai tên lưu manh kia nghĩ chuyện này là do hắn làm, ngay lập tức hoảng sợ đứng dậy khiêng tên cầm đầu, không nói lời nào mà hớt hải chạy mất hút.
Lăng Thiên cũng chẳng thèm đuổi theo. Dạy dỗ một bài học là được rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt đây.
Lúc này, thanh âm của tiểu Hồng lại vang lên.
[Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân]
+++VPC+++
Đã cố viết đến 1k chữ cho mn đọc được nhiều hơn, đọc xong thì hãy ấn vào cái ♥️ ở cuối truyện để tác có động lực viết tiếp nha.