Tô Vân Đồng vốn là vừa đi công tác ở Nguyên Thái trở về. Đến quốc lộ thì nhìn thấy một chàng trai đang đứng ở ven đường.
Từ xa, cô đã thấy cảnh hắn xin đi nhờ người đàn ông kia, lòng tốt nổi lên khiến Vân Đồng quyết định ghé lại hỏi thăm.
“Này, anh muốn xin đi nhờ sao?”
“Đúng vậy, tôi đang muốn tới Hà Đô, mỹ nữ có thể cho đi nhờ không?” Được một mỹ nữ hỏi thăm khiến Lăng Thiên có chút hưng phấn, hắn nhanh chóng trả lời.
” Được rồi, lên xe! Tôi chở anh đi, dù sao tôi cũng đang định đến đó.” Tô Vân Đồng thấy hắn trả lời vậy thì bèn quyết định cho hắn đi nhờ, thi thoảng cũng nên làm việc tốt một chút.
“A, được, nhưng nói trước tôi không có tiền trả đâu nha” Lăng Thiên ngại ngùng nói.
Hắn là thật không có tiền a, không hiểu sao lúc đi hắn có thể quên tiền nữa, đúng là chưa già đã đãng trí mà.
” Không sao, lên đi, thêm một chỗ ngồi thôi mà. Anh thấy tôi ngồi chiếc xe này rồi còn cần chút tiền lẻ đó sao? Hử?” Tô Vân Đồng thấy có chút buồn cười, cô đâu có thiếu chút tiền đó.
“Ách, cảm ơn mỹ nữ, vậy tôi không khách khí nữa, hehe” Lăng Thiên gãi đầu, hắn có chút xấu hổ. Người ta là phú bà, lái cả Lamborghini thì đâu cần chút tiền của hắn chứ.
Đợi hắn lên xong, Tô Vân Đồng khởi động xe. Chiếc Lamborghini Veneno gầm lên một tiếng, rồi lấy tốc độ nhanh như gió mà chạy vút đi.
——————
“Mỹ nữ, cô tên gì?” Lăng Thiên chủ động bắt chuyện với cô
” Tôi tên Tô Vân Đồng, mỹ nữ thì bỏ đi”
“Sao anh lại phải đứng đó chờ xe vậy?” Tô Vân Đồng vừa lái xe vừa quay sang hỏi hắn.
“À, ngại quá, chuyện là…”
Lăng Thiên cũng kể hết cho cô từ chuyện mình quên ví, bị lão tài xế thả xuống đường và cả không ai cho đi nhờ.
“Vậy là bây giờ anh không có tiền?” nghe xong câu chuyện của hắn, Tô Vân Đồng kỳ quái hỏi lại.
“Ách, đúng vậy” Lăng Thiên gật đầu trả lời.
“Cũng chưa có công việc?”
“Chưa có a” lại gật đầu.
“Cũng không có người thân ở Hà Đô?”
“Đúng vậy, mà sao cô hỏi mấy thứ đó làm gì vậy?” Lăng Thiên có chút khó hiểu, hỏi người thân hắn làm gì chứ.
Sau khi nghe ba câu trả lời chắc nịch của hắn, Tô Vân Đồng lấy tay vỗ chán, cũng không biết nói gì cho phải.
” Giờ trên thân anh không một xu dính túi, không việc làm, lại không có người thân, đến đó rồi định ăn gì, ngủ đâu? Rốt cuộc anh đi tìm việc hay là đi làm ăn mày vậy?”
“Cái… cái này…” Lăng Thiên cũng chưa nghĩ tới chuyện này. Đúng vậy, giờ hắn đến Hà Đô thì phải làm thế nào?
“Hay cô cho tôi mượn chút tiền, đợi kiếm được việc làm rồi tôi sẽ trả lại nha” hắn mặt dày thử đề nghị một “sáng kiến” với cô.
” Mượn tiền? Giờ anh mượn xong có trả nổi không? Tiền thuê phòng ở Hà Đô một tháng ít nhất là hai triệu, đấy là còn chưa tính những khoản chi tiêu mà mấy thứ lặt vặt khác. Như vậy thì anh định vay bao nhiêu tiền? Không phải tôi tiếc chút tiền đó, nhưng tôi gét cảm giác bị lừa. Chưa kể, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp, tôi lấy gì đảm bảo anh sẽ giữ lời hứa.”
“Ặc…” Lăng Thiên bị cô nói đến á khẩu, không nói gì được.
“Vậy tôi phải sao bây giờ a.” Hắn vò đầu bứt tóc, giờ không lẽ lại phải làm ăn mày thật sao?
Tô Vân Đồng thấy hắn như vậy cũng cảm thấy tội nghiệp, bèn hỏi: “Này, vậy anh học nghành nào vậy?”
“Tôi sao, là học ngành kinh tế đó, sao vậy?” tuy không biết tại sao cô hỏi cái này nhưng Lăng Thiên vẫn trả lời.
“Um, kinh tế à, vậy anh có muốn thực tập ở chỗ tôi không, tôi sẽ sắp xếp một công việc phù hợp, cũng như cho anh một nơi ở tạm thời. Nhưng đổi lại anh phải dùng lương ba tháng để trả nợ. Thế nào, được không?”
Công ty của Tô Vân Đồng đang thiếu nhân tài trầm trọng, hiện giờ đã có nhu cầu rất gấp về vấn đề này rồi. Vốn cô cũng đang định tìm người thì lại lòi ra Lăng Thiên, đây đơn thuần chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà.
Dù chưa biết năng lực của hắn ra sao, nhưng có còn hơn không. Hơn nữa sau ba tháng nữa, nếu thấy không ổn có thể sa thải, còn nếu hắn có năng lực thì sẽ giữ lại. Nàng cũng đâu có mất gì, lại được người ta làm không công cho ba tháng nữa.
“Thật… cô nói thật không?”