Ầmmm… đoàng… đoàng…
Lúc này, ở một khoảng không gian hỗn độn nào đó ngoài tinh không.Một vụ nổ lớn xuất hiện khiến các tinh cầu và vật thể hỗn độn ở quanh đó bị phá hủy hoàn toàn.
Sau vụ nổ, một vật thể hình tròn trông giống một tinh cầu xuất hiện. Qua thời gian, trên vật thể này xuất hiện càng ngày càng nhiều vết nứt.
Răng rắc! Nương theo thanh âm, cuối cùng nó cũng vỡ vụn thành từng mảnh. Bên trong vật thể hình cầu này xuất hiện một bóng người.
Đây là một nam tử. Nam tử này đang nhắm mắt, thân thể trần truồng không một chút trang phục, để lộ cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết của hắn.
Làn da trắng muốt như bạch ngọc, mái tóc dài màu bạc bay bay càng tăng sự huyền bí. Khuôn mặt góc cạnh, lông mày kiếm, môi hồng răng trắng. Nói tóm lại là không có góc chết.
Bỗng nhiên, nam tử này mở mắt. Một đôi mắt đỏ rực xen lẫn chút ánh tím yêu dị, kết hợp với khuôn mặt và thân hình của hắn thì đúng là không còn gì để nói.
Hắn mở miệng nói:
” Vậy mà đã qua nhiều kỷ nguyên như vậy rồi sao, lần bế quan này cũng thật lâu a!”
Hắn tên là Diệp Thiên, vốn là một trong các thần ma thời hồng hoang.
Mọi người chỉ nghe đến Bàn Cổ một mình đánh hết 3000 thần ma rồi khai thiên. Nhưng thực chất tại hồng hoang, có một kẻ mà ngay cả Bàn Cổ cũng đánh không lại, một kẻ không ai biết tới.
Kẻ đó chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên quá mạnh, và cũng theo đuổi sức mạnh tối thượng. Vì thế hắn bế quan vô số kỷ nguyên, chính điều này cũng khiến không một ai còn nhớ tới hắn theo dòng chảy lịch sử.
Lần bế quan này cũng đã kéo dài vô số kỷ nguyên, còn mạnh đến thế nào thì chính hắn cũng không biết rồi.
” Lần này bế quan, sức mạnh của ta đã đạt gần đạt tới tối thượng rồi, nhưng tại sao vẫn không thể bước tới một bước cuối kia?Tại sao? Tại sao? ahhhhh…” Diệp Thiên gầm lên dữ tợn.
Bỗng trong lòng cảm ứng được gì đó, hắn nhắm mắt lại. Một hiện tượng kinh khủng xuất hiện, những tinh cầu, những vật thể hỗn độn vừa bị phá hủy kia toàn bộ đều đang dùng tốc độ kinh khủng mà hồi phục lại.
Trên thân thể trần truồng của Đường Thiên hiện lên vô số phù văn màu vàng, xung quanh được bao bọc bởi hắc bạch nhị khí (hai luồng khí trắng và đen)
Bỗng nhiên, hắn lại mở mắt ra lần nữa, toàn bộ dị tượng, phù văn và hắc bạch nhị khí kia cũng biến mất tăm.
“Hahahahahaha, sinh rồi lại tử, tử lại xuất sinh, cuối cùng ta cũng tìm được cách để đi tiếp bước cuối cùng” Diệp Thiên ngửa đầu lên mà cuồng tiếu.
“Vậy giờ phải bắt đầu thôi, tiện thể hưởng thụ nhân sinh một chút nhỉ, không phải ta còn mấy cái thê tử sao?”
Qua vô số lần xuất quan, Diệp Thiên hắn cũng từng có thê tử. Nhưng hắn bế quan quá lâu, nên trước khi bế quan sẽ đều cho thê tử của mình công pháp và tài nguyên để họ tự tu luyện. Thê tử của hắn giờ đã rải rác khắp vạn giới rồi.
” Trước tiên, người ở gần đây nhất là… Hử, thế giới khoa học kỹ thuật? Địa cầu sao? Thú vị thật!”
Dùng thần thức của mình tản ra xung quanh, Diệp Thiên vô tình thấy một thê tử của mình đang ở trên một hành tinh gọi là Địa Cầu, là một hành tinh thuộc khoa học kỹ thuật thế giới.
” Vậy thì tới đó vui đùa một hồi vậy” Hắn vừa nghĩ ra một ý tưởng điên rồ.
“Đô thị a, Diệp Thiên ta tới đây!”
+++Vạch Phân Cách+++
Bộ này viết để rèn luyện văn phong nên mn thấy lỗi hay không ổn chỗ nào thì bình luận nhắc ta nha(^‿^)