Trời sáng, từng tia nắng sớm qua cửa sổ tràn vào trong phòng.
Lăng Thiên đang ngồi trên giường tu luyện bỗng mở mắt, hít thở sâu.
“Ta vậy mà một hơi tu luyện đến sáng sao?” Đúng vậy, đêm qua Lăng Thiên tập trung tới mức quên cả thời gian, hắn một mực tu luyện tới sáng. Kì diệu là hắn tuy không ngủ nhưng lại không mệt mỏi, hơn nữa còn rất thoải mái. Xem ra đây là chỗ tốt a.
Trong một đêm, Lăng Thiên đã dùng tới 10 viên linh thạch. Hắn đã đạt tới luyện khí sơ kỳ cảnh giới, khai mở được 50 cái huyệt khiếu.
Đáng lẽ tốc độ không thể nhanh như vậy được, đây là do Lăng Thiên còn sử dụng cả thẻ nhân đôi tốc độ tu luyện mà hắn nhận được trong phần quà ra mắt kia.
Bây giờ Lăng Thiên cảm nhận được sức mạnh đã nâng cao rất nhiều, các giác quan đã có sự tăng tiến. Mắt hắn đã có thể nhìn thấy những vật thể nhỏ như con kiến trong phạm vi 5m xung quanh, tai đã có thể nghe được cả tiếng những giọt nước tí tách rơi trong nhà tắm.
Đặc biệt là lực lượng và tốc độ cũng tăng lên đáng kể. Nếu giờ cho Lăng Thiên gặp lại đám lưu manh tối qua, hắn có tự tin không cần dùng lá bùa kia cũng có thể xử lý tên cầm dao.
Mở điện thoại ra, bây giờ đã là 6h30′. Bỗng có một cuộc điện thoại đánh tới máy của hắn, đây là số của Tô Vân Đồng. Hôm qua nàng đã trao dổi số điện thoại với hắn.
Tít… bật nút nghe
“Lăng Thiên, anh dậy chưa?”
“Tôi vừa mới dậy, có chuyện gì vậy?”
“À, tôi sợ làm phiền giấc ngủ vàng ngọc của anh thôi.”
“Không dám, tổng giám đốc Diệp Thị mà còn sợ tôi sao.”
“A, sao anh biết.” Tô Vân Đồng có chút ngạc nhiên, nàng tuy là tổng giám đốc của Diệp Thị nhưng lại không tham gia các hoạt động họp báo nên người bình thường không thể biết được.
“Có người nói cho thôi.”
“Xì, được rồi, cũng chẳng phải việc gì to tát, sớm muộn anh cũng biết thôi. Tôi gọi chủ yếu là để báo với anh hôm nay có cuộc họp đột xuất, không thể sang chỗ anh được nữa, phiền anh gửi mail để tôi bắn tài liệu sang cho, mai anh vẫn bắt đầu đi làm bình thường.”
“Vậy hả, thế thì để tôi gửi qua cho, có phiền gì đâu” nàng không gọi hắn cũng muốn gọi bảo nàng làm vậy, hôm nay hắn còn muốn đưa cô nàng Liễu Như Nhi kia đi chơi a.
“Được, vậy tôi cúp máy đây, sắp họp rồi”
“Tạm biệt”
Cúp điện thoại, Lăng Thiên gửi địa chỉ mail qua cho Tô Vân Đồng, sau đó đi đánh răng rửa mặt. Thay một bộ quần áo mà hắn cảm thấy đẹp nhất, chải chuốt tóc tai.
Lăng Thiên vậy mà phát hiện hắn trông đẹp trai ra một chút, các vết mụn trên mặt đã biến mất không còn, lỗ chân lông thì nhỏ hết sức, khuôn mặt trắng bóc. Đây hoàn toàn chính là tiểu bạch kiểm (trai pao) một dạng đây mà.
“Hẹn Như Nhi 7h30′, giờ là 7h, ta ra ăn sáng đợi nàng là vừa đi”
Tính toán là như vậy, nhưng khi đến 7h30′ hắn vẫn không thấy nàng đâu. Chờ thêm 20′, vẫn là không thấy.
“Không lẽ nàng chỉ đùa ta sao?”
Lăng Thiên đang định bỏ về thì thấy một bóng người từ đằng xa chạy lại. Đây tất nhiên là Liễu Như Nhi rồi.
“Xin lỗi, em đến muộn, anh chờ lâu chưa.” nàng thở hổn hển mà nói với hắn.
……
Kì thật Lăng Thiên rất muốn nói là hắn chờ lâu bỏ **, nhưng với con gái, đặc biệt là mỹ nữ thì chỉ có thể nín nhịn.
“Không sao, anh dậy muộn nên cũng vừa tới không lâu”
Những người thấy hắn đứng đây nãy giờ lúc này:
“Mẹ nó, tên này đứng chờ gần tiếng đồng hồ rồi cơ mà, ba hoa v**”
“Người anh em, khổ cho ngươi quá, vì tán gái mà không tiếc bỏ ra bao thời gian.”
“Mỹ nữ như vậy lão tử dù có tốn cả ngày cũng đợi, tên tiểu bạch kiểm đúng là may mắn mà.”
…
Liễu Như Nhi thực ra cũng không muốn tới muộn, chỉ là nàng trang điểm và thay đồ hơi lâu a.
“Chúng ta đi thôi, không là muộn mất” nàng thúc dục Lăng Thiên, hai người cũng không đi xe cho nên phải bắt taxi. Cũng may là khu vui chơi cũng ở gần nơi này.
+++VPC+++
Mai tác xin cúp chương nha, phải lên trường rồi T_T, mn đọc thì cho một ♥️ để ta có động lực nha.