“Phở đến rồi đây, ăn mau cho nóng nào!” giọng chủ quán chợt vang lên khiến cho Lăng Thiên tỉnh lại trong dòng suy nghĩ.
“Thôi được rồi, cho dù là có thật thì đã sao. Ta thân mang hệ thống không lẽ còn phải sợ?” Lăng Thiên âm thầm quyết định sẽ trở thành một cường giả, giống như có một điều gì đó đang thôi thúc hắn vậy.
“Này, anh ăn đi, ngồi đực ra làm gì vậy?”
“À, em ăn đi.”
Sau đó cả hai ngồi ăn. Kết quả là Lăng Thiên vừa mới ăn xong một bát, ngẩng đầu lên đã thấy ba bát còn lại đều đã bị Liễu Như Nhi chén sạch.
Rốt cuộc con hàng này từ đâu ra a, hắn một lần nữa cảm thán.
“Lăng Thiên, ngày mai anh có rảnh không?” ăn đã no, Liễu Như Nhi xoa xoa cái bụng căng phồng hỏi Lăng Thiên.
“Mai à, mai anh cũng không có bận cái gi, sao vậy?” đúng là mai hắn cũng chẳng có việc gì. Tô Vân Đồng đã nói cho phép hắn được nghỉ ngày mai, còn nội dung công việc có thể nhờ nàng gửi qua mail cũng được.
“Vậy mai anh đưa em đi chơi công viên trò chơi được không? Trước giờ em luôn muốn thử mấy trò mà bố em toàn cấm thôi.” Liễu Như Nhi tỏ vẻ đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Em không phải đi làm à?” hỏi xong câu này, Lăng Thiên cảm thấy hắn thực ngốc. Liễu gia giàu có như vậy, dù không làm gì thì Liễu Như Nhi có tiêu sài cả đời cũng không hết tiền a.
Đúng như dự liệu của hắn, Liễu Như Nhi trả lời y hệt như vậy. Sau đó lại tiếp tục tỏ vẻ đáng thương.
Lăng Thiên nhìn nàng tỏ biểu cảm như vậy, dù biết hơn tám phần là diễn, nhưng hắn cũng không lỡ nói từ chối. Thôi thì đi cùng nàng một chút, thân cận với mỹ nữ ai không thích đây.
“Được rồi, mai đưa tiểu thư đi chơi, được chưa. Vậy hẹn gặp ở chỗ nào đây?”
“Hẹn ở ngay tại chỗ này được không?”
“Được, không vấn đề gì, nhà anh cũng ở gần đây thôi.” Lăng Thiên sảng khoái đáp ứng.
Hẹn thời gian địa điểm, trao đổi số điện thoại với nàng xong, Lăng Thiên ra trả tiền, hai người ai về nhà nấy.
“Lăng Thiên, anh nhớ ngày mai phải giữ lời hứa đó!” trước khi rời đi, Liễu Như Nhi vẫn còn nhắc nhở hắn một câu.
“Um, tạm biệt.”
…
————
Về đến nhà, lúc này đã là mười giờ kém. Lăng Thiên lại một lần nữa nằm vật lên giường.
“Tiểu Hồng, phần thưởng nhiệm vụ ban nãy có những gì vậy.”
[Vì chủ nhân được đánh là hoàn thành xuất sắc nên nhận được rất nhiều phần thưởng nha] tiểu Hồng phấn khởi nói với hắn
[một bản Hỗn Độn Ma Thần Chí Tôn công, một kiện pháp bảo linh cấp Ẩn Nặc Pháp Y, 500 Kim phiếu, 500 triệu vnd]
“Cmn tuyệt vời…” nghe được số phần thưởng, Lăng Thiên kìm không được hét lên. Chỗ thưởng này quá nhiều đi, nghe tên thôi mà đã thấy bất phàm a. Nhất là 500 triệu kia, giờ hắn tạm không còn phải lo vấn đề cơm áo gạo tiền rồi.
“Tiểu Hồng, mau giải thích công dụng của mấy món này!”
[Chủ nhân vận khí tốt quá nha, mấy vật phẩm cấp cao gần như không bao giờ ra từ mấy nhiệm vụ dễ như này đâu. Bản Hỗn Độn Ma Thần Chí Tôn công kia là một bản công pháp cấp Chí Tôn, tu luyện đến tận cùng có thể viễn siêu sức mạnh của các Hỗn Độn Ma Thần.
Còn món pháp bảo linh cấp kia là Ẩn Nặc Pháp Y, mặc vào giúp chủ nhân có thể ẩn nặc hết thảy khí tức, hơi thở…, trừ khi là Nguyên Anh tu sĩ, còn nếu không thì đừng hòng phát hiện được]
“Công pháp và pháp bảo cũng chia phẩm cấp nữa hả, tóm tắt cấp độ cho ta nghe nào!” Lăng Thiên đã thấy việc chia phẩm cấp này trong mấy cuốn tiểu thuyết từng đọc, nhưng hắn còn chưa biết thực tế nó phân cấp như nào đây.
….
Qua một hồi giảng giải của tiểu Hồng, Lăng Thiên đã biết được rằng công pháp chia làm tám phẩm cấp. Phàm cấp, Nhân cấp, Linh cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thánh cấp, Thần cấp và Chí Tôn cấp. Đặc biệt Chí Tôn cấp đã biến mất từ lúc Bàn Cổ khai thiên, nên giờ không còn một vị diện nào còn có loại công pháp này nữa. Nghe đến đây Lăng Thiên đã gào thét vì sướng, không ngờ hắn lại có được một quyển.
Còn pháp bảo thì cũng chia như công pháp vậy, tám phẩm cấp. Tuy của hắn chỉ là Linh Cấp, nhưng loại pháp bảo này Trúc Cơ tu sĩ ở một số vị diện cũng chưa chắc có a.
Ngoài ra Lăng Thiên còn biết thêm một việc, đó là Trái Đất bây giờ đã hao hụt linh khí, con người đã không còn tu tiên được nữa.
Thay vào đó, họ tạo ra võ thuật để thay thế, nhưng loại võ thuật này chỉ tu luyện đến tông sư là ngừng. Tông sư thì ngang với một Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ, nhưng đó thuần túy là so về lực lượng, tu sĩ thực sự có pháp bảo, thần thông. Mấy thứ này võ học không thể sánh được.
+++VPC+++
Đêm qua đang viết dở thì ngủ quên:(( cho nên chap này hơi ngắn vì tác muốn ra bù hai chương hôm nay, mn thông cảm và ♥️ để có động lực viết tiếp nha.
À, cho tác hỏi mn có thích đồng nhân không, thích thì để tác lên map và cày lại mấy truyện đấy nha:))