Man Thần Trì.
Ròng rã bảy ngày trôi qua, Trương Nhược Trần trên người hào quang màu đỏ mới dần dần tán đi, trên mặt làn da, khôi phục bình thường nhan sắc.
Rốt cục đem Kỳ Lân đan đan khí, toàn bộ hấp thu.
Trương Nhược Trần cảm giác mình nhục thân, cường đại trước nay chưa từng có, liền xem như đứng tại Man Thần Trì cao vị khu, cũng không trở thành bị huyết tinh chi lực hòa tan thân thể.
Trương Nhược Trần cũng không hề rời đi Man Thần Trì, vẫn như cũ đứng tại cao vị khu, trong đầu, hiện ra 36 đầu Kinh Mạch Đồ.
“Man Thần Trì bên trong dung hợp có tế tự lực lượng, nói không chừng có thể trợ giúp ta tìm hiểu ra tâm mạch cùng hồn mạch.”
36 đường kinh mạch, khó khăn nhất mở liền là “Tâm mạch” cùng “Hồn mạch”, muốn đem cái này hai đầu kinh mạch mở ra đến, đơn giản khó như lên trời.
Ba ngày sau đó, Man Thần Trì bên trong vang lên Trương Nhược Trần tiếng cười: “Ta hiểu được! Muốn tại thể lỏng huyết mạch bên trong, mở ra trạng thái khí tâm mạch, kỳ thật liền cùng Man Thần Trì cùng huyết tinh chi lực nguyên lý là.”
“Đem Man Thần Trì ví von thành võ giả thể nội huyết dịch, như vậy huyết tinh chi lực liền là cái kia một lòng mạch, mà thân thể của ta liền là Khí Trì. Thì ra là thế! Thì ra là thế!”
Lại qua tám ngày, Trương Nhược Trần tại Man Thần Trì bên trong lĩnh ngộ ra “Hồn mạch” chân lý.
Kỳ thật, hồn mạch nguyên lý cùng tế tự hoàn toàn giống nhau.
Tế tự, là phàm nhân câu thông Thần Linh.
Hồn mạch, là nhục thân kết nối linh hồn.
Hồn mạch cũng không phải là tùy thời tùy chỗ đều có thể sẽ xuất hiện, mà là chỉ có ngươi muốn kết nối linh hồn của mình thời điểm, nó mới có thể xuất hiện!
Nói cách khác, hồn mạch kỳ thật cũng không phải là kinh mạch, mà là một cỗ tế tự lực lượng.
Tế tự không phải Thần Linh, mà là linh hồn của mình.
“Huyết tinh chi lực bên trong liền ẩn chứa tế tự lực lượng, chỉ cần đang trùng kích Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn thời điểm, ta đem cái kia một cỗ tế tự lực lượng tách ra, chứa đựng tại Khí Trì, tự nhiên là có thể hình thành hồn mạch.”
Nhất thông bách thông!
Trương Nhược Trần rốt cục hoàn toàn tham ngộ đầy đủ 36 đầu Kinh Mạch Đồ.
Một ngày này, Cửu quận chúa lại đi tới Ngọc Sấu Cung.
Trương Nhược Trần lúc này đang cởi trần, mồ hôi chảy dài trên mặt hắn, nhiệt độ hơn 35°C khiến cho hắn cảm thấy rất nóng nực, bực bội.
Cơ bắp của Trương Nhược Trần đã dần dần hình thành, lúc trước lúc còn nằm trên giường đừng nói cơ bắp, của cơ ngực cùng bụng như tạo thành 1 khối, nhìn vô cùng giống công tử bột.
Hiện đã khác, tu vi đột phá Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn, cường độ cơ thể tăng một mảnh lớn, kết hợp với các loại thiên tài địa bảo hắn từng phục dụng, hiện không tới mức 6 múi nhưng cũng rất tốt rồi.
Trương Vũ Hi nhìn Vân Nhi, tò mò hỏi:”Vân Nhi muội muội, muội có thấy cửu đệ ở đâu không?”.
Vân Nhi sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ ghen tuông, thầm nghĩ:”Cửu quận chúa ngày thường lạnh nhạt với nam nhân khác vậy mà lại thường xuyên tới tìm Trương đại ca như vậy, hừ hừ, nàng có gì hay chứ? Xét về độ xinh đẹp chỉ hơn ta một tí mà thôi, nhìn bộ dáng vui vẻ tìm tình lang của nàng quá đáng ghét”.
Nàng cười đáp lễ, nói:”Cửu quận chúa xin mời vào trong, Trương ca ca đang ở trong vườn”.
Trương Vũ Hi cười gật đầu, thầm nghĩ:”Nha đầu Vân Nhi này tư sắc không tồi, cũng rất lễ phép, chỉ là không biết tại sao vừa nãy nàng ta mơ hồ toát ra địch ý với ta, chẳng lẽ ta nhìn nhầm chăng?”.
Nàng đáp:”Được rồi, muội cứ tiếp tục làm việc của mình đi, không cần để ý tới ta!”.
Dứt lời, Trương Vũ Hi thong thả đi vào, để lại Vân Nhi tức giận thầm mắng:”Hồ ly tinh!”.
Nhìn thấy bộ dáng mồ hôi nhễ nhại của Trương Nhược Trần ở trong vườn luyện chưởng, nàng liền lập tức vọt tới, vội hỏi: “Cửu đệ, nghỉ một chút đi, trời nắng sẽ ảnh hưởng đến chuyện luyện võ”.
Nàng lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay màu hồng, chính giữa có thêu hình đoá hoa hồng xinh xắn, Trương Vũ Hi chăm chú lau mồ hôi cho hắn.
Trương Nhược Trần thu hồi chân khí trong cơ thể, nhìn Trương Vũ Hi lo lắng chăm sóc cho mình, trong lòng hắn ấm áp, nhân lúc nàng không để ý, hắn lén lút dùng tay phải xoa nắn bờ mông của nàng.
Trương Vũ Hi hôm nay mặc một bộ cung trang màu hồng xen lẫn màu trắng, không biết tại sao mà nàng lại trang điểm rất đậm, mắt phượng lấp lánh như hai ngôi sao, ngũ quan tinh xảo, gò má hồng hồng, miệng anh đào nhỏ tô màu đỏ nhạt nhìn càng thêm quyến rũ.
Phát hiện ma trảo của Trương Nhược Trần mò mẫn bờ mông căng tròn của mình, nàng hơi run rẩy, gò má lập tức ửng hồng, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm tình lang, nàng muốn nhớ rõ khoảng khắc này, nhớ rõ bộ ngực săn chắc, từng đường nét của hắn.
Phát hiện hai người liếc mắt đưa tình, Vân Nhi từ phía xa tức giận, thầm mắng Trương Vũ Hi là không biết xấu hổ, nàng vội chạy vào bếp lấy một ly nước cùng một chiếc khăn xông ra.
Nghe thấy tiếng bước chân của Vân Nhi, hai người vội vã tách ra, Trương Vũ Hi thầm mắng đồ bóng đèn phá đám, trừng mắt nhìn Vân Nhi tiến tới.