Trong mộng tưởng của nàng, phu quân của nàng phải là cường giả, tu vi nhất định phải cực cao, có như vậy mới có thể chăm sóc cho nàng.
Nàng coi trọng là lợi ích, là thực tế chứ không phải những thứ tình cảm vô vị này.
Mà nàng có tình cảm với hắn sao? Hoàn toàn không có!
Coi như gả cho hắn cũng phải chờ đến đêm tân hôn chứ không phải ở đây, ở chỗ hoang dã này.
Mà hắn cũng là biểu đệ của nàng, coi như hai người yêu nhau cũng không được, quan hệ huyết thống còn đó, không thể cưới.
Trong các đời hoàng triều lúc trước cũng có trường hợp tỷ đệ lấy nhau, nhưng nàng rất chán ghét, bài xích loại hôn nhân này.
Cưới Trương Nhược Trần nàng được thứ gì?
Thiên phú của hắn sao? Ha ha, buồn cười.
Tu vi xác thực rất đáng gờm, 16 tuổi Hoàng Cực Cảnh tiểu cực vị, nhưng đặt trong các đại tông môn kia trả là gì cả.
Mà thiên phú của hắn có cao như vậy không? Hay chỉ là ăn thiên tài địa bảo, thậm chí hao tổn căn cơ mà tấn thăng lên?
Nàng không biết, cũng không muốn đánh cược.
Độ tuổi này gọi thiên tài vậy thôi, chứ thật ra thiên tài chân chính phải khi đạt tới Thiên Cực Cảnh mới biểu lộ ra.
Một kẻ tư chất thông thường, dùng đại lượng thiên tài địa bảo vẫn có thể 16 tuổi tu vi Hoàng Cực Cảnh tiểu cực vị.
Trương Nhược Trần không có tài nguyên tu luyện? Mặt ngoài thì vậy nhưng thật ra bên trong thì thế nào? Không ai biết được, nàng cũng không biết, vì vậy nàng không dám cược, cũng không muốn đánh cược.
Coi như đánh cược cũng phải gả cho cường giả như Thất vương tử, đó mới là chân chính thiên tài, còn Trương Nhược Trần? Ha ha, gọi thiên tài còn sớm lắm.
Trương Nhược Trần nhạy cảm phát giác ra thái độ của nàng chuyển biến, hắn giận dữ, tát mạnh vào mặt nàng, mắng:”Tiện nhân, cho thể diện mà không cần, hôm nay ta phải chơi chết ngươi ở đây, đừng hòng đi đâu”.
Gò má phải của Trương Vũ Hi lập tức in hình bàn tay màu đỏ.
Nàng ngã xuống bãi cỏ, sững người ra, dường như không thể tin được là Trương Nhược Trần lại đánh mình.
Hắn dám đánh mình? Làm sao hắn dám?
Từ nhỏ đến lớn nàng luôn biểu hiện ra vẻ thân thiện, dễ mến với người khác, chưa bao giờ có cử động xúc phạm hay làm gì có lỗi với ai.
Nàng cũng chưa từng bị đánh, mặt ngoài nàng giản dị, gần gũi với mọi người, thực tế nàng rất kiêu ngạo, khinh bỉ kẻ yếu.
Vậy mà bây giờ Trương Nhược Trần lại đánh mình?
Khốn kiếp!
Trương Vũ Hi giận dữ, nàng hung hăng cho Trương Nhược Trần một quyền, tiếc là hắn đã sớm dự liệu.
Trương Nhược Trần cấp tốc đè nàng lại, phong bế kinh mạch của nàng, sau đó cởi sạch y phục của nàng, ngay cả cái yếm hồng cũng lấy ra.
Tiếp đó là quần lót ren màu hồng.
Vùng đào nguyên phía trên có một bãi cỏ màu đen, mọc thành một cụm rậm rạp, nó xoắn lại nhìn rất kỳ quái.
Trương Nhược Trần không ngại bẩn, banh chân nàng ra, dùng tay vạch quần lót ren sang một bên, liếm láp đào nguyên của nàng một hồi, bên trong cũng không ướt, hơi khô, hắn tiếp tục hướng lên, liếm quanh tiểu huyệt của nàng.
Trương Vũ Hi ban đầu còn kịch liệt vùng vẫy, một lát sau nàng thở dốc, mặt đỏ hồng, cả người co giật.
Nàng quát:”Trương Nhược Trần, ngươi mau thả ta ra ngoài, chuyện hôm nay ta sẽ không nói với ai, nếu không hậu quả ngươi không thể chịu nổi”.
“Ngươi muốn dựa vào Vân Võ Quận Vương? Ngươi cứ việc nói với hắn, ta không sợ tên bất lực đó”. Trương Nhược Trần không thèm để ý, tiếp tục động tác.
Lưỡi của hắn khi thì đảo quanh vòng tròn tiểu huyệt, khi thì dùng đầu lưỡi đút lấy đút để vào giữa tiểu huyệt, doạ đến Trương Vũ Hi cả người run lẩy bẩy.
“Ngươi…..ngươi được lắm……xem như ta nhìn lầm ngươi…..đồ thối tha…..đồ súc sinh không bằng cầm thú…..đồ lưu manh vô sỉ…..dâm tặc đê tiện….đồ…”. Trương Vũ Hi điên rồi, từng từ ngữ ô uế từ trong miệng nàng tuôn ra, khiến cho người ta không thể tin nổi nàng là quận chúa.
Trương Nhược Trần tâm phiền, hắn hừ lạnh, cởi sạch y phục, để lộ ra quần lót ba lỗ màu xanh.
Hắn vạch quần lót sang một bên, giấu hai viên bi bên trong, chỉ để lộ côn thịt ra ngoài, làm vậy có chút khó chịu nhưng hắn không thèm để ý, không chút do dự đút vào miệng nàng.
“Ư…..ưm….xấu xa….dâm tặc….ô ô ô….”. Miệng anh đào nhỏ bị côn thịt lấp kín, Trương Vũ Hi ô ô vài tiếng, nước mắt chảy dài trên gò má.
Côn thịt của hắn thật sự lớn lắm, chỉ đút vào ⅓ miệng nhỏ, Trương Vũ Hi vừa rên rỉ vừa giãy dụa muốn thoát khỏi.
Nàng cảm thấy trong miệng rất chật chội, cây côn thịt rất tanh hôi, mùi vị rất lạ, hơi nhợn nhợn lại gay mũi, nàng gần không thể thở, rất khó chịu.
Trương Nhược Trần đè nàng xuống, hắn cởi quần lót vứt sang một bên, lúc này Trương Vũ Hi mới có cơ hội thở dốc.
Mồ hôi nàng chảy ra, gương mặt ửng hồng, ánh mắt chỉ có sự chán ghét cùng tức giận.
Trương Nhược Trần không thèm nói chuyện với nàng, hắn cúi xuống hôn vào miệng anh đào nhỏ nhắn, hai tay vuốt mái tóc đen nhánh.
Trương Vũ Hi gần như tuyệt vọng, biết mình xong rồi, nàng khóc rống lên, mắng:”Ngươi muốn làm gì thì làm đi! Đồ dâm tặc vô sỉ, đừng tưởng vậy là xong, ta không tha cho ngươi đâu!”.
Trương Nhược Trần không để ý tới ánh mắt giận dữ của nàng, miệng hắn từ từ chuyển xuống, cắn nhẹ vào cái cổ trắng tuyết.