Chương 42 : Tần Nhã Trả Thù (1)
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải chấm dứt ý nghĩ giết Trương Nhược Trần, lúc này ý niệm kỳ lạ kia mới biến mất.
“Là bực đại năng nào có thể xâm nhập ý nghĩ của ta? Chỉ sợ Thần cảnh mới có thể làm được như vậy”. Tần Nhã đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần đã chuyển biến, từ ánh mắt nhìn sâu kiến chuyển thành ánh mắt nhu hoà của một vị hiền thê.
Cảm nhận được ánh mắt của Tần Nhã, Trương Nhược Trần bỗng rùng mình.
Nàng dùng ánh mắt đó nhìn mình là sao đây?
Tần Nhã quyết định thật nhanh, thầm nghĩ:”Nếu vị cao nhân kia là Thần cảnh thì việc này dễ làm rồi, mình có thể xem Trương tiểu tử như phu quân của mình, chỉ là đợi khi tu vi của hắn tăng cao mình mới chính thức công nhận hắn, hoặc tới lúc mình cần trợ giúp có thể thử nhờ vả hắn cầu vị cao nhân kia”.
“Trước mắt phải dạy dỗ hắn đã, hoà hoãn quan hệ với hắn”.
Nghĩ tới đây Tần Nhã chậm rãi đi tới trước mặt hắn, cười nói:”Phu quân đã muốn làm như vậy thì thiếp cũng chiều theo ý chàng, phu quân phải ráng chịu đựng đó”.
Dứt lời, Tần Nhã đặt Trương Nhược Trần nằm thẳng xuống đất, trói hai tay, hai chân hắn lại bằng dây thừng.
Lúc này Trương Nhược Trần nằm theo một đường thẳng, tay chân được buộc chặt.
Tần Nhã cười khúc khích, nàng lấy một miếng băng keo dính màu đen dán chặt miệng của hắn lại, sau đó vươn ngón tay điểm nhẹ lên mặt hắn, cười nói:”Phu quân phải ráng lên đó, muốn làm thoải mái cũng phải có bản lĩnh mới được”.
Bộ dáng nàng trần truồng, hai mắt mê ly, bộ ngực sữa lúc lắc, tinh dịch cùng dâm thủy bên dưới đào nguyên còn sót lại thi thoảng lại nhỏ từng giọt xuống sàn, đầy dụ hoặc.
Tần Nhã lúc này quyến rũ gấp trăm lần hồi nãy, nếu như nói hồi nãy nàng là một nữ nhân mặc cho hắn chơi thì lúc này nàng như một yêu nữ chuyên câu dẫn nam nhân, từng động tác đều kích thích nam nhân lao vào chơi nàng.
Trương Nhược Trần cũng hơi kích động, nhưng hai tay, hai chân cùng chân khí đều không dùng được, chỉ có thể trông mà thèm.
Tần Nhã chậm rãi lắc bờ mông trước mặt hắn, ý đồ làm hắn khó chịu.
Đầu tiên nàng dùng lưỡi như đằng xà liếm khắp người hắn, đầu lưỡi như chứa thuốc tê mỗi lần chạm vào bất cứ đâu trên người hắn cũng đủ làm hắn run nhè nhẹ.
Nàng chuyên chăm sóc hai đầu ti nhỏ nhắn, chỉ chốc lát nước bọt văng khắp hai ti, khiến Trương Nhược Trần mê mẩn không thôi.
Sau cùng nàng mới đặt sự chú ý vào hạ thể.
Chỉ thấy nàng thành thạo, điêu luyện trêu chọc hai viên bi nhỏ, nguyên bản côn thịt đã ỉu xìu bỗng dưng lớn lên thành cự côn 20cm.
Tần Nhã cầm cự côn, khẽ cảm khái:”Thứ này đúng là rất lớn, ngay cả ta cũng chịu không nổi”.
Dứt lời, nàng đứng lên, dùng hai tay mở rộng hai mép môi đỏ, nàng mở chân rộng ra, dịch thể của nàng cũng nhỏ xuống vài giọt, dính vào đầu côn, đầu côn đã sớm chuyển sang màu đỏ, nó như uống thuốc kích thích mừng rỡ nghênh đón dâm thủy của nàng.
Bỗng cự côn hơi run run, vài giọt tinh dịch phun ra nhưng không nhiều, nó trộn lẫn vào dâm thủy, tạo thành thứ chất hỗn hợp có màu hơi đục.
Tần Nhã cười khúc khích, nói:”Trương tiểu tử, ngươi xem, cự côn cũng bắn rồi, nó chờ đợi đào nguyên của ta đấy”.
Trương Nhược Trần cười khổ, nàng quá quyến rũ, hắn không nhịn được lại xuất lần nữa, nhưng quả thật là hắn bị vắt sạch rồi, không biết có chịu nổi nàng không.
Tần Nhã cũng không muốn chờ lâu, dâm thủy róc rách tuôn trào, nàng hơi ngồi xuống, u cốc ngay lập tức nghênh đón sinh vật lạ tiến vào thăm dò.
“Ưm~ rất thoải mái”. Tần Nhã thì thào, gò má ửng hồng.
Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy như tiến vào thế giới mới, lần này ướt hơn hồi nãy gấp mười lần, cảm giác bên trong rất ướt, rất chật hẹp, nhớp nháp.
Tần Nhã cười khẽ, nàng làm động tác đứng lên ngồi xuống nhiều lần, đầu tiên cự côn bị dâm thủy tưới táp nhớp nháp khi Tần Nhã đứng lên rồi nàng lại ngồi xuống khiến cự côn thọt sâu vào tận tử cung của nàng, mỗi lần như thế Tần Nhã đều chuẩn xác cho cự côn tiến vào sâu nhất có thể, lần nào cũng lút cán.
Trương Nhược Trần rên rỉ xen lẫn thống khổ, hắn đã bị vắt kiệt tinh dịch rồi nhưng Tần Nhã vẫn bất chấp, đáng tiếc miệng hắn bị bịt kín nên không nói chuyện được.
Tần Nhã hưởng thụ sướng điên rồi, cự côn của hắn quá to bự, mỗi lần đâm vào nàng đều cảm nhận khoái cảm kích thích như thần hồn xuất khiếu.
“Nó to quá…..ưm….mỗi lần đâm vào như muốn đâm nát tử cung của ta vậy~….tiểu phu quân của ta thật tuyệt vời….”. Tần Nhã nhẹ giọng rên rỉ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, nửa tiếng sau hai mắt Trương Nhược Trần trắng dã, sùi bọt mép.
Hắn hôn mê vì kiệt sức!
“Hừ, thì ra là kẻ yếu sinh lý, ta cứ tưởng mạnh lắm chứ, chỉ được cái to xác, mất hứng”. Tần Nhã hừ lạnh, nàng quyết định tiếp tục hành hạ Trương Nhược Trần, cho hắn chừa tội chơi nàng lúc nàng đang bị dâm độc.