Đối với những nữ nhân sinh lý mạnh, với côn thịt khủng bố hắn chỉ cần mạnh mẽ tấn công là được, chẳng quan trọng kỹ thuật lắm.
Hay nói cách khác chỉ cần thô bạo đúng lúc là được, còn lại thì côn thịt sẽ đảm nhiệm công việc mệt nhọc này.
Dịch thể của nàng tuôn ra càng lúc càng nhiều, Lâm Phi hô hấp dồn dập, gương mặt đã chuyển sang màu hồng, nàng cố nắm chặt ga giường, xiết chặt lấy, như muốn nhờ vào đó phát tiết dục vọng của mình.
Trương Nhược Trần càng chinh phạt càng thích thú, khi thì hắn đút hẳn cây côn thịt vào, khi thì hắn đút nửa cây, khi thì hắn lấy côn thịt ra chà xát vào u cốc.
Lâm Phi cảm nhận được cảm giác đê mê trước nay chưa từng có, nàng cảm nhận được cơ thể ngứa ngáy, khó chịu khi hắn lấy côn thịt ra chà xát vào u cốc, cảm nhận bên dưới thiếu thốn thứ gì đó, nhất thời nàng cảm thấy cả người ngứa ngáy như có hàng trăm con kiến bò khắp người.
Vân Võ Quận Vương từ trước tới nay chưa hề làm nhiều trò như vậy, lão ta chỉ thô bạo xông vào u cốc, lão chỉ muốn thỏa mãn ham muốn của lão mà không hề cảm nhận tâm tình của nàng.
Mỗi lần như vậy nàng rất bực bội, khó chịu nhưng e ngại dâm uy của Vân Võ Quận Vương và hoàng hậu nên chỉ biết nhịn trong lòng, lâu ngày hình thành tính cách chán nản, nhu nhược này.
Nhưng hiện tại Lâm Phi cảm nhận được sự tôn trọng, tôn trọng cho một người phụ nữ, cho chính bản thân nàng, cảm giác này rất dễ chịu, như ăn mật ngọt trong lòng, toàn thân thư sướng, vui mừng vì có đứa con hiếu thảo, biết chăm sóc cho mình.
Lâm Phi càng thêm mê luyến Trương Nhược Trần, thầm nghĩ tình yêu mẹ con là đúng hay không?
Có lẽ là đúng, mà cũng có thể là sai, dù sao từ trước tới nay thiên hạ vẫn lưu truyền những câu chuyện này.
Ví dụ như một hoàng tử nào đó mê đắm một vị quý phi của phụ thân mình, sau khi lên ngôi hắn cưới nàng ta về làm hoàng hậu.
Đây là thời đại hoàng triều, cường giả có tất cả quyền lực trong tay, kẻ yếu thì không có tư cách phản kháng.
Nếu tương lai Trương Nhược Trần lên làm hoàng đế hoặc lật đổ ngôi vương, trở thành cường giả thì việc này là chính xác, là thiên kinh địa nghĩa không ai nói gì.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một vị hoàng tử nhỏ bé, là một phế vật, bị cả hoàng triều khinh bỉ, không có quyền lực gì trong tay, như vậy chuyện này là sai.
Nhưng chuyện tương lai không thể đoán trước, nàng tin tưởng con mình sẽ trở thành cường giả, trở thành một nam nhân lý tưởng.
Nghĩ vậy Lâm Phi cảm thấy yên tâm hẳn lên, cả người thả lỏng, cảm nhận cảm giác thoải mái đến tận linh hồn trước nay chưa từng có.
Trương Nhược Trần thích thú khiêu khích, hắn cứ cầm côn thịt chà qua chà lại.
Lâm Phi không chịu nổi nữa nhưng ngại da mặt mỏng nên không chịu nói, đành nhắm chặt mắt lại, im lặng.
Trương Nhược Trần cười hắc hắc nói:”Sao rồi? Lâm Phi của ta sao không nói gì vậy?”.
Nói tới đây, hắn lấy hai ngón tay chọt vào đào nguyên của nàng.
“Ưm”. Đang thả lỏng thì gặp vật lạ tiến vào u cốc, Lâm Phi không nhịn được rên lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn hắn, gắt giọng nói:”Đủ rồi, Trần Nhi mau tiến vào đi, u cốc của mẫu thân đã ướt át khó nhịn lắm rồi”.
Nàng biết Trương Nhược Trần trêu chọc nàng, vì vậy nàng đành phải mở miệng nói thẳng.
Dù nàng da mặt mỏng, tính cách nhu nhược nhưng trước mặt con của mình nàng vẫn phải tỏ ra vẻ uy nghiêm, trưởng thành, nghiêm khắc của mẫu thân.
Trương Nhược Trần mục đích đã đạt tới, hắn cười nói:”Xin tuân lệnh mẫu thân”.
Hắn xoay Lâm Phi lại, để mặt nàng hướng vào góc giường, hắn ở phía sau nàng.
Từ phía sau có thể nhìn thấy rõ ràng từng giọt dịch thể đang tuôn ra như suối, phía dưới ga giường đã bị dịch thể nhuộm thành một mảnh ướt át.
Hắn nhắm ngay đào nguyên đang chảy đầy dịch thể, dùng côn thịt thẳng tiến xông vào.
“A…..Rất đầy…..”. Lâm Phi đỏ mặt, nàng cảm nhận cây côn thịt tiến vào rất sâu, sâu tới tận tử cu**, bụng nàng cũng hơi trướng lên.
Tư thế này rất kỳ diệu, nó là tư thế giao phối của động vật, đặc biệt là loài chó, hiện tư thế này được thực hiện lên người nàng, cảm giác rất khó tả, vừa vui sướng vừa cảm thấy hơi xấu hổ, xấu hổ vì động tác này quá giống động vật đang giao phối, dù sao da mặt nàng rất mỏng, nàng không chịu nổi việc này.
Nhưng động tác này rất tốt, bên dưới dịch thể tuôn ra không ngừng, u cốc được lấp đầy, cảm giác căng tròn, đầy đủ mang lại sự thỏa mãn cho nàng.
Trương Nhược Trần không biết nàng suy nghĩ gì, hắn chỉ nghĩ là nàng hẳn rất sung sướng khi thực hiện động tác nguyên thủy này.
Thế là hắn tấn công ra vào càng mãnh liệt hơn, côn thịt ra vào không ngừng nghỉ.
Bên dưới càng lúc càng siết chặt hơn, nó khít lại như muốn bóp chết “sinh vật kỳ dị” tiến vào nó.
Tiếng rên rỉ, xen lẫn hơi thở dồn dập của hai người, và cả tiếng “Bạch, bạch” như có hai thứ gì đó va chạm nhau, tất cả chúng tạo thành một âm thanh êm tai, một cảnh xuân sắc để đời, cũng là buổi xoạc đầu tiên, đánh dấu buổi đầu tiên trọng sinh và cũng là buổi đầu tiên Trương Nhược Trần mất trinh.