Chương 30 : Chuẩn Bị Chịch Thì Bị Phát Hiện
Trương Nhược Trần lập tức đem thứ ba chi bình ngọc nhỏ bên trong Tẩy Tủy Dịch ăn vào, bắt đầu mở thứ sáu đường kinh mạch.
Đầu này kinh mạch chảy qua tỳ, phổi, thận, lá gan, tâm, thuộc về nhân thể ngũ tạng. Chân khí chảy qua ngũ tạng, liền có thể cường hóa ngũ tạng. Đồng thời ngũ tạng cũng yếu ớt nhất, Trương Nhược Trần nhất định phải thận trọng đem khống.
Tốn hao ròng rã sáu canh giờ, chân khí trong cơ thể cơ hồ hoàn toàn hao hết, thế nhưng là kinh mạch vẫn không có đả thông toàn thân, còn kém một đoạn nhỏ.
Nếu là thật sự khí gián đoạn, như vậy liền công cốc, thậm chí ngũ tạng đều sẽ đụng phải thương tích.
Sau này còn muốn mở ra đầu này kinh mạch, sẽ so hiện tại gian nan gấp mười lần.
Trương Nhược Trần làm ra một cái to gan quyết định, lấy cực nhanh tốc độ, đem một viên Tụ Khí Đan phục tiến miệng bên trong.
“Oanh!”
“Rốt cục đột phá đến Hoàng Cực Cảnh hậu kỳ!”
Trương Nhược Trần đem một viên Linh Tinh nắm ở trong tay, mi tâm Thần Võ Ấn Ký nổi lên, bắt đầu liên tục không ngừng hấp thu Linh Tinh bên trong linh khí.
Sáu đầu kinh mạch toàn bộ vận hành, Thần Võ Ấn Ký hấp thu linh khí tốc độ tăng lên gấp đôi.
Đem cảnh giới ổn định lại, Trương Nhược Trần liền đình chỉ tu luyện.
Hắn mở ra hai mắt, một đôi con ngươi trở nên vô cùng sáng tỏ, đơn giản tựa như là hai viên sáng chói hàn tinh.
Mở ra ba đầu mới kinh mạch, thể nội lại có đại lượng tạp chất từ trong lỗ chân lông bài xuất, tản mát ra một cỗ tanh hôi.
Trương Nhược Trần từ Thời Không Tinh Thạch bên trong không gian bên trong đi ra, tại đã sớm chuẩn bị xong trong thùng gỗ tắm rửa xong về sau, mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Giờ phút này, đã là đêm khuya.
Trong không khí, tung bay từng mảnh từng mảnh như là lông ngỗng nhẹ bay bông tuyết, bay lả tả rơi xuống, toàn bộ viện lạc đều bao trùm lên một tầng ngân sương.
Vân Nhi ngồi tại Trương Nhược Trần bên ngoài gian phòng trên bậc thang, vòng quanh thân thể, thỉnh thoảng xoa động hai tay, hướng trong lòng bàn tay chà xát lấy nhiệt khí.
Nàng rất lo lắng tình hình bên trong, liệu Trương Nhược Trần có thể tấn thăng cảnh giới thành công hay không?
Vân Nhi rất gấp, nàng đi qua đi lại trước gian phòng của hắn, nhiều lần muốn xông vào tìm hiểu nhưng nàng vẫn nhịn được.
“Không biết đệ ấy có thành công hay không? Mình lo quá, nếu lỡ không thành công, chịu chân khí phản phệ, tổn hại sức khoẻ thì……dù thế nào đi nữa thì mình vẫn theo đệ ấy, cho dù đệ ấy có là phàm nhân thì mình vẫn theo đệ ấy cả đời”.
“Hiện giờ nếu xông vào có khi ảnh hưởng tới đệ ấy…..mình thật là phế vật, chẳng làm được gì cả”. Vân Nhi gấp tới nỗi muốn khóc, không ngừng đi qua đi lại trước cửa gian phòng của hắn.
Bộ ngực sữa của nàng phập phòng, biểu thị cho tâm trọng lúc này của nàng.
Nghe được tiếng cửa mở phía sau, Vân Nhi lập tức đứng người lên, hướng về từ bên trong đi ra Trương Nhược Trần nhìn lại, mừng rỡ nói: “Đệ đệ, ngươi thành công?”
Nàng vội vàng xông vào lồng ngực của Trương Nhược Trần, mừng rỡ ôm chặt lấy hắn.
Nàng hồn nhiên không hề hay biết là cặp ngực của nàng chà xát vào ngực của hắn.
Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy trong ngực như có hai cái bánh bao, mềm mại, dễ chịu, còn rất to nữa.
Một mùi hương sữa ập vào mũi hắn, Trương Nhược Trần tham lam mở miệng hít lấy hít để.
Đây là mùi thơm đặc trưng của nữ nhân, vừa dễ ngửi vừa thơm phức.
Trương Nhược Trần không để nàng ôm hắn một mình, hắn cũng vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, cắn vào tai nàng, thổi vào một luồng khí nóng, nói nhỏ:”Tỷ rất lo cho ta đúng không? Ta biết là tỷ yêu ta lắm mà”.
Nói rồi hắn vươn tay xoa xoa bờ mông căng tròn của nàng, dù cách một lớp vải thô nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ co dãn, mịn màng của nó.
Vân Nhi lúc này mới kịp định thần, nàng vội vàng giãy dụa, nói:”Đệ xấu lắm, biết ta lo cho đệ như vậy mà vẫn còn trêu đùa tỷ, mau nói cho tỷ biết đệ có thành công đột phá hay không?”.
Vân Nhi cố thoát khỏi ma trảo của hắn nhưng nàng là phàm nhân, lại là nữ nhân thì làm sao có thể thoát khỏi tay một võ giả Hoàng Cực Cảnh Hậu Kỳ như Trương Nhược Trần?
Hắn ôm thật chặt nàng, nói:”Tỷ đừng vội, đệ chỉ muốn ăn mừng đột phá thành công thôi mà, sao giờ này tỷ còn chưa nghỉ ngơi?”.
Vân Nhi nghe thấy vậy thì mừng rỡ, nói:””Thật sự là quá tốt! Thật sự là quá tốt!”
Vân Nhi một bên lau mắt, một bên nói ra: “Vân Nhi nói qua muốn giúp đệ trông coi đại môn, liền chắc chắn sẽ không rời đi.”
Trương Nhược Trần trong lòng sinh ra mấy phần cảm động, đem một viên Huyết Đan lấy ra, đưa cho Vân Nhi.
“Tuyết rơi, đừng đông lạnh lấy, ngươi sớm một chút đi nghỉ ngơi đi! Đem cái này mai Huyết Đan ăn vào, hẳn là có thể đủ ấm áp không ít!” Trương Nhược Trần nói.
Vân Nhi tiếp nhận Huyết Đan, thật chặt nâng ở trong tay, thật sâu nhẹ gật đầu, một bên hướng mình nơi ở đi đến, một bên thầm nghĩ trong lòng, đêm nay, sợ rằng sẽ là một cái đêm không ngủ!
Trương Nhược Trần vội cản lại, nói:”Làm sao nói đi là đi? Tỷ ở lại đi, hôm nay chúng ta phải làm một phát nữa ăn mừng đã chứ!”.
Vân Nhi sắc mặt chuyển sang màu hồng, khẽ gắt một tiếng, nói:”Lần trước hai chúng ta làm một lần rồi mà, đệ chắc chắn muốn làm lần nữa? Lần đó tỷ đau nhức cả ngày nằm trên giường, cũng may Lâm Phi không phát hiện nếu không thì….hừ hừ….đệ xấu lắm….làm tỷ đau như vậy”.
Dứt lời Vân Nhi lại tiến lên vỗ vài cái vào ngực Trương Nhược Trần.
Cách đó không xa, trong căn phòng ngủ của Lâm Phi.
Lâm Phi dựa sát vào vách tường, chăm chú lắng tai nghe cuộc đối thoại.