Chương 23 : Chịch Vân Nhi (1)
Vân Nhi hôm nay mặc bộ y phục màu trắng, tuy không phải vải thô nhưng cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Vân Nhi tò mò nhìn Trương Nhược Trần tiến lại gần mình, chỉ thấy hắn cởi quần ra, để lộ ra chiếc quần lót tam giác màu xanh dương.
Vân Nhi kinh hãi, sắc mặt đại biến, dù nàng hơi ngây ngốc nhưng vào lúc này nàng cũng biết bên trong chiếc quần lót màu xanh đó là thứ gì.
Đó là…..côn thịt a!!!
Vậy mà hắn dám nói cho mình chơi đùa côn thịt…à khoan đã….nếu hắn nói vậy thì côn thịt của hắn tới 20cm sao???
Con mắt Vân Nhi lập tức mở lớn, dường như không thể tin nổi, trong lòng nàng như có hươu chạy loạn, tim đập thình thịch, gò má ửng hồng.
Nhưng mà…..làm như vậy có nhanh quá không?
Vân Nhi do dự, dù sao quan hệ hai người đang rất mập mờ, hiện tại nếu lại thêm lần quan hệ này nữa…..không có gì bất ngờ xảy ra, quan hệ hai người sẽ chuyển biến thành tình yêu nam nữ.
Nhưng hai người không tiếp xúc nhiều a! Tình yêu thì có thể tới nhanh nhưng cũng đi rất nhanh nếu hai người lộ ra khuyết điểm hay không hợp ý nhau.
Cửu vương tử gần như là hoàn mỹ….nhưng còn mình….mình có xứng với đệ ấy không?
Còn nữa, nếu hắn có ý với mình tại sao lúc trước hắn không lộ ra dị dạng gì mà đợi tới bây giờ mới nói?
Nàng chỉ là thiếu nữ 18 tuổi thôi, trong tình yêu nàng chỉ là tiểu bạch( người mới) không biết gì cả.
Chuyện này rốt cuộc làm sao mới đúng đây?
Trong lúc Vân Nhi đang suy nghĩ lung tung thì Trương Nhược Trần đã cởi nốt quần lót, để lộ ra ánh sáng cây côn thịt dài 20cm.
Đêm đã khuya, trong căn phòng ngủ của Trương Nhược Trần.
Giữa ánh nến mập mờ, một nam nhân mặc áo bào màu xanh nhưng quần đã cởi ra, cây côn thịt 20cm ngạo nghễ ưỡn thẳng về phía Vân Nhi.
Một nữ nhân khoảng 18 tuổi, gương mặt tinh xảo, lông mày lá liễu, mặc một bộ y phục màu trắng thông thường.
Nữ nhân trừng to mắt, tựa như là nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm cây côn thịt đó, gương mặt đẹp đỏ ửng, hô hấp của nàng dồn dập, bộ ngực cup C trong yếm cũng phập phồng lên xuống diễn tả tâm tình lúc này của nàng- Rất bối rối, sợ hãi, kinh hoảng, lại thêm một chút vị tò mò cùng thèm muốn của tình yêu.
Vân Nhi hơi run run, miệng mở lớn như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc nàng cũng không nói gì.
Trương Nhược Trần đã sớm dự liệu được Vân Nhi sẽ kinh hoảng, hắn cười hắc hắc, tiến lại gần nàng, nhỏ giọng nói vào tai nàng:”Đồ chơi 20cm mà đệ muốn nói đây, tỷ tỷ hài lòng không?”.
Dứt lời, hắn nắm chặt tay nàng đặt vào côn thịt.
Vân Nhi bị bất ngờ không kịp đề phòng, đợi tới lúc nàng lấy lại tinh thần thì tay ngọc của nàng đã chạm đến côn thịt.
Nhìn xem Vân Nhi mặt đỏ rần, hắn cười tà, mở tay ngọc của nàng ra rồi cho nó bóp chặt côn thịt.
Vân Nhi hô hấp dồn dập, nàng lúng túng nói:”Như vậy….như vậy có được hay không?…..tỷ không xứng với đệ….thật sự là vậy….đệ nên cố gắng tu luyện chứ đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện này……”.
Trương Nhược Trần cười nói:”Không sao, tỷ làm nữ nhân của đệ nhé, tỷ chịu không nào?”.
Vân Nhi nằm mơ cũng muốn làm nữ nhân của hắn, nàng hơi chần chờ rồi nói:”Hay đệ nạp tỷ làm thiếp thôi, tỷ không cần danh phận cao đâu, chỉ muốn bên cạnh đệ là đủ rồi”.
Trương Nhược Trần xoa xoa đầu nhỏ của Vân Nhi, ánh mắt ôn nhu nói:”Tương lai đệ sẽ không ở cái mảnh đất nhỏ này, chờ đến khi đệ trở thành cường giả rồi quay lại đây đón tỷ về làm vợ, tỷ chịu không?”.
Vân Nhi gật đầu như gà mổ thóc, nàng cũng muốn theo Trương Nhược Trần xông pha thiên hạ nhưng nàng biết rõ điều này là không thể.
Một nữ nhân không tu vi như nàng thì có thể làm được gì? Chỉ khiến hắn vướng bận mà thôi.
Vân Nhi tò mò nhìn côn thịt, nàng thử dùng tay ngọc bóp mạnh.
“Ừm…..rất sướng….. Vân Nhi ngoan cứ làm như vậy”. Trương Nhược Trần khẽ rên rỉ một tiếng rồi cổ vũ Vân Nhi.
Nàng muốn làm sao cũng được, nhưng đừng cắn, dù sao người sướng là hắn.
Vân Nhi khẽ gật đầu, nàng bắt đầu đùa nghịch hai viên bi.
“Nó sần sùi, không dễ thương tí nào”. Vân Nhi sau một hồi chơi đùa 2 viên bi thì kết luận.
Trương Nhược Trần cười nói:”Nó là nơi chứa sinh mệnh tinh hoa của đệ đấy, tỷ muốn có thai phải có nó mới có thể thai nghén ra sinh mệnh”.
“Hừ, đệ thật xấu xa, vậy mà cũng lừa tỷ, cái gì mà đồ chơi 20cm chứ, rõ ràng là bảo bối của nam nhân, đệ lừa gạt tỷ, quá đáng lắm!”. Vân Nhi quyết định trừng phạt hắn, miễn sau này hắn tưởng nàng ngu ngốc dễ lừa gạt.
Vân Nhi bóp mạnh vào hai viên bi, nàng dùng khí lực rất lớn nên không sợ hắn không đau.
Trương Nhược Trần hít vào một ngụm khí lạnh, côn thịt thì Vân Nhi muốn chơi sao cũng được nhưng bi thì phải nâng niu, trân trọng nó, nếu dùng lực mạnh thì rất đau.
Trương Nhược Trần vội vàng ngăn cản, hắn lừa gạt:”Vân Nhi, nàng nên bỏ ra, dùng lực quá mạnh sẽ tổn thương sinh mệnh tinh hoa đấy, nếu nó bị tổn thương sau này khi sinh mệnh tinh hoa tiến vào bụng tỷ thai nghén sinh mệnh thì rất có hại cho thai nhi, tỷ muốn hại con của chúng ta sao?”.
Vân Nhi giật mình, nàng cũng không muốn làm tổn hại thai nhi, dù sao nàng cũng muốn có con, nữ nhân nào không hi vọng có con chứ?
Nàng vội vàng bỏ tay ra, sợ thương tổn nó.
Thấy vậy Trương Nhược Trần mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa dối được.
Hắn dù là võ giả nhưng côn thịt và bi là chí bảo của nam nhân, nó không được rèn luyện, vì vậy nó rất dễ bị tổn thương.
Vân Nhi dù sao cũng chỉ là thiếu nữ 18 tuổi, kinh nghiệm về giao phối là số 0, rất dễ lừa gạt.