Vạn Cổ Thần Đế ( Phiên Bản Sắc Hiệp ) – Chương 18 : Trên Tình Bạn, Dưới Tình Yêu – Botruyen

Vạn Cổ Thần Đế ( Phiên Bản Sắc Hiệp ) - Chương 18 : Trên Tình Bạn, Dưới Tình Yêu

Chương 18 : Trên Tình Bạn, Dưới Tình Yêu
Nếu là thiên về tại tu luyện công pháp, mà xem nhẹ võ kỹ tu luyện, tại cùng người giao thủ thời điểm, liền sẽ thiệt thòi lớn.

Vô luận nói như thế nào, tu luyện thành Long Tượng Bàn Nhược Chưởng thứ nhất chưởng, Trương Nhược Trần tại 800 năm về sau, rốt cục sơ bộ có được năng lực tự vệ.

Cái này chín ngày, Trương Nhược Trần tu vi cũng tiến bộ cực lớn, Khí Trì bên trong chân khí đã tu luyện đầy, có thể bắt đầu mở đầu thứ hai gân mạch.

Nhưng là muốn mở gân mạch, nhất định phải phục dụng Tẩy Tủy Dịch. Vương hậu vẻn vẹn chỉ cấp Trương Nhược Trần một phần Tẩy Tủy Dịch, tại mở đầu thứ nhất kinh mạch thời điểm liền đã sử dụng.

Muốn thế nào mới có thể đi làm phần thứ hai Tẩy Tủy Dịch, thậm chí nhiều hơn Tẩy Tủy Dịch?

“Cửu vương tử, nương nương chính bốn phía tìm ngươi, ngươi ở chỗ này làm gì?” Thị nữ Vân Nhi nhìn thấy đứng tại trong sân Trương Nhược Trần, thuận tiện kỳ đi tới.

Trương Nhược Trần ánh mắt sáng lên, hắn cười hắc hắc nói:”Vân Nhi à, ta đang tập chưởng pháp, Vân Nhi tỷ tỷ có muốn ta dạy cho tỷ không?”.

Vân Nhi lắc đầu nói:”Không cần, ta không phải võ giả, tu tập chưởng pháp làm gì?”.

Nói tới đây, gương mặt nàng bỗng đỏ bừng lên.

Nàng chợt nhận ra gì đó, ánh mắt của cửu vương tử nhìn mình có chút không đúng…..dường như là hắn nhìn chằm chằm cặp ngực của mình.

Nghĩ tới câu hỏi của Trương Nhược Trần, mặt nàng càng đỏ hơn.

Nàng tu tập chưởng pháp? Cái quỷ gì vậy?

Câu chuyện buồn cười nhất mà nàng từng nghe, nàng là một thiếu nữ 18 tuổi, cơ thể gầy yếu, lại là phàm nhân, tu thành công thì sao? Có thể đánh nổi ai? Doạ con chó con mèo sao?

Nàng phát hiện mình bị cửu vương tử đùa giỡn, sắc mặt nàng hơi hồng hồng, vừa buồn cười vừa tức giận.

Vậy mà trong lúc bất tri bất giác nàng đáp lại lời trêu ghẹo của hắn, thật là gặp quỷ rồi!!!

Vân Nhi mở miệng muốn nói gì đó nhưng không biết nói gì, nàng thẹn quá hoá giận, trừng mắt phượng nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần chờ hắn giải thích.

Nhưng Trương Nhược Trần căn bản không muốn giải thích, hắn cười nói:”Vân Nhi tỷ tỷ, chưởng pháp của ta rất dễ học, phàm nhân cũng có thể tu luyện, tỷ có muốn học không?”.

“Không học, ngươi là đồ xấu xa, dâm tặc bại hoại”. Vân Nhi đỏ mặt nói.

Vân Nhi sợ rồi, nàng phát hiện càng mình ở chung với Trương Nhược Trần càng không khống chế được bản thân mình.

Nói xong câu này, nàng lại càng đỏ mặt hơn, quan hệ giữa hai người vốn là tỷ đệ bình thường, trong lúc hắn bệnh thì nàng thường xuyên chăm sóc cho hắn, vậy mà nói câu này xong quan hệ giữa hai người trở nên càng vi diệu, vượt qua tỷ đệ bình thường nhưng không tiến tới tình yêu, nó cứ mập mờ như vậy.

Đây là trên tình bạn, dưới tình yêu sao?

Cảm giác này thật khiến người ta khó chịu tức chết, tỉ mỉ suy nghĩ lại quan hệ hai người bắt đầu chuyển biến từ hôm mà Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm cặp ngực sữa của nàng lúc đang ăn.

Khi đó quan hệ hai người rất xấu hổ, nhưng hiện tại Trương Nhược Trần trêu chọc nàng, nàng không từ chối hay bỏ đi mà mắng hắn là dâm tặc.

Như vậy, chỉ qua vài ngày quan hệ hai người đã chuyển biến thành vi diệu như bây giờ.

Thật là không cách nào nói nổi mà!

Trương Nhược Trần thuận miệng, lại trêu chọc một phen:”Ồ, vậy tỷ tỷ quyết định không học? Thôi được rồi, ta có một món đồ chơi dài 20cm, tỷ có muốn chơi không?”.

Vân Nhi vẫn là thiếu nữ, đương nhiên không biết đồ chơi 20cm là gì, nàng tò mò hỏi:”Đồ chơi 20cm? Là đồ chơi gì?”.

Trương Nhược Trần cười thần thần bí bí, nói:”Tỷ muốn chơi không đã rồi ta mới nói được”.

Vân Nhi nghĩ nghĩ, nhìn gương mặt “Hiền hậu, đẹp trai, nụ cười tỏa nắng” của Trương Nhược Trần, nàng bỗng cảm giác không tốt, da gà nổi lên.

Vốn lấy tính tò mò của nàng là sẽ đáp ứng nhưng nhìn khuôn mặt hắn, nàng bỗng cảm thấy một hồi âm mưu đang chờ đợi nàng, vì vậy nàng nói:”Không chơi, ngươi tự chơi một mình đi”.

“Cửu vương tử nhanh đi với ta gặp nương nương, hôm nay, chúng ta muốn xuất cung.”

Dứt lời nàng mặt chạy đi, xấu hổ không mặt mũi nào nhìn hắn nữa.

Trương Nhược Trần đi sau lưng Vân Nhi, hiếu kỳ hỏi: “Xuất cung? Đi nơi nào?”

“Đi gặp Nính San a! Thật lâu không có gặp nàng, ngươi khẳng định thật cao hứng a?” Vân Nhi trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.

Mỗi lần nói đến “Nính San”, hắn liền khẳng định sẽ mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng giống như một cái đại cô nương.

“Nính San là ai?” Câu nói này Trương Nhược Trần vừa định hỏi ra lời, liền lập tức nuốt trở vào.

Rất hiển nhiên, bệnh chết trước Trương Nhược Trần, khẳng định là nhận biết vị kia gọi là Nính San nữ tử, mà lại nghe Vân Nhi ngữ khí, bọn hắn quan hệ nói không chừng còn rất không.

Nếu là Trương Nhược Trần hỏi ra “Nính San là ai”, khẳng định sẽ lộ tẩy. Đã như vậy, vậy liền giữ yên lặng, càng ít nói hơn càng tốt.

May mắn những năm này, Trương Nhược Trần một mực người yếu nhiều bệnh, ngoại trừ Lâm Phi một mực quan tâm hắn, liền rất ít cùng người tiếp xúc, nếu không, đoán chừng hắn cũng sớm đã bị người hoài nghi.

Vân Nhi gặp Trương Nhược Trần vậy mà rất bình tĩnh dáng vẻ, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục hướng về Lâm Phi ở lại viện lạc đi đến.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.