Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 53: Thái giám cũng điên cuồng (2) – Botruyen

Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 53: Thái giám cũng điên cuồng (2)

Đột nhiên một luồng lực lượng không rõ ràng từ trong đan điền điên cuồng tuôn ra, nhảy vào kỳ kinh bách mạch quanh thân, hết thảy huyệt đạo trong nháy mắt mở ra, chân khí vận chuyển một vòng, lần thứ hai hội tụ trong đan điền. Bình cảnh chỉ kém chút xíu rốt cục trong cơn buồn nôn đột phá!

– Biến thái, chết!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, nguyên khí trên người trong nháy mắt từ toàn thân bộc phát ra, gân trâu ràng buộc tứ chi đứt đoạn! Thân hình hắn lóe lên, song chưởng phất ra, một luồng kình khí tuyệt cường trùng kích ra, bắn vào dược phấn trong tay Tuấn Lương.

Oành!

Kình khí nổ tung, dược phấn kia trong nháy mắt bay đầy trời, một mảnh lả lướt ửng đỏ, ở dưới chưởng phong thổi về phía đám người Long Hạo. Mọi người từng cái trúng chiêu, toàn bộ dính lên bột phấn!

– A?

Long Hạo kinh hãi đến biến sắc, vội vàng kéo lấy Tuấn Lương.

– Thuốc giải, mau lấy ra thuốc giải!

Tuấn Lương cũng văng trúng thuốc bột vào mặt, hai mắt bắt đầu xuất hiện mê huyễn, âm thanh của hắn giống như mộng ngữ bắt đầu vang lên.

– Ngạch, ngạch, giải, thuốc giải, không có giải dược. Hạo ca, đến đây đi, đến điên cuồng một chút cũng không sao.

– Điên cuồng con mẹ ngươi a!

Hai mắt Long Hạo phun lửa, hét ầm lên, một cước toàn lực đá vào trước ngực Tuấn Lương. Tuấn Lương phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài, ngã xuống đất sinh tử không biết.

– Mã bá, làm sao bây giờ?

Trong lòng Long Hạo lạnh cả người, trước mắt mười mấy người kia đã bắt đầu từng cái từng cái ánh mắt mê ly, giận dữ hét:

– Đều là hắn, đều là hắn, Mã bá, mau mau giết hắn!

Long Mã kia cũng kinh hãi không thôi, tuy rằng hắn đúng lúc dùng kình khí ngăn trở bột phấn, nhưng cũng có không ít dính ở trên người, một loại cảm giác quái dị rót vào trong da, hắn ngơ ngác, vội vàng dùng chân khí ngăn chặn dược lực, giận dữ hét:

– Tiểu tử, muốn chết!

Long Mã đang muốn nổi lên, đột nhiên bóng người trước mắt lóe lên, Lý Vân Tiêu đã đi đầu ra tay, song quyền đánh xuống!

– Hừ, chỉ là Võ sĩ, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!

Hắn nổi giận cổ động song quyền, bắp thịt khô quắt trên cánh tay đột nhiên liên tiếp nhô lên, hai cánh tay thô như rễ cây, đang muốn đấm tới.

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến.

– Càn Khôn trấn hồn… Yêu Nguyệt!

Hai mắt của Lý Vân Tiêu bỗng trở nên quỷ dị, con ngươi màu đen trong nháy mắt uốn lượn xoay tròn, hóa thành trăng lưỡi liềm đỏ như màu máu, như là một không gian vô tận khủng bố.

– A!

Long Mã trong nháy mắt thất thần, cả người run rẩy, nhưng lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên từ trên cánh tay truyền đến đau đớn. Lý Vân Tiêu đã hóa quyền thành trảo, mười ngón mạnh mẽ đâm vào hai vai của hắn, một trảo ập xuống, nhất thời hai cánh tay giống như đao nhọn, cốt nhục chia lìa!

Hai con ngươi của Lý Vân Tiêu trong nháy mắt khôi phục bình thường, nhưng sát ý lạnh lẽo không giảm chút nào, chỉ là sắc mặt thoáng trắng xám, hiển nhiên chiêu công kích linh hồn vừa nãy kia trực tiếp hao tổn tâm thần của hắn. Trong hai trảo máu thịt be bét, năm ngón tay hắn vồ lấy, như quyền hư nắm, gào thét đi ra ngoài, thừa dịp Long Mã thống khổ, song quyền đột nhiên đánh vào ngực hắn!

Ầm!

Long Mã phun ra một ngụm máu tươi, mạnh mẽ bay ra, rơi trên mặt đất, toàn thân dính bột phấn của Thái giám cũng điên cuồng! Ngay trong nháy mắt hắn rơi xuống đất, hơn mười tên đại hán thần trí đã không rõ, lẫn nhau cắn xé cuồng trảo từng cái từng cái như nhìn thấy thịt nhào tới, rất nhanh Long Mã đã bị nhấn chìm trong núi thịt.

Trong dạ dày Lý Vân Tiêu lần thứ hai quay cuồng lên, hắn cố nén buồn nôn, liếc mắt nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy Long Hạo cũng ở trong thời gian ngắn ngủi kia tâm thần thất thủ, gia nhập vào trong nhục dục điên cuồng.

Oa…

Hắn không thể nhịn nổi nữa, óa ra mật xanh, cả người bay lên trời, cẩn thận tách ra bột phấn kia, nhảy tới bên bậc thang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hướng trên mà đi. Phía sau truyền đến vô số tiếng gào thét như dã thú, còn có tiếng kêu to tiêu hồn.

Hắn lau mặt, đem quần áo đầy vết máu trên người ném xuống. Từ trong giới chỉ lấy ra một bộ đồ mới thay đổi, cả người thoải mãi phấn chân tinh thần hơn nhiều. Nhưng bởi vì vừa nãy triển khai linh hồn công kích, hơn nữa nôn mửa quá nhiều, sắc mặt thoáng có vẻ trắng xám.

Đùng!

Hắn một chưởng vỗ bỏ khóa lớn trên cửa, hai phiến cửa lớn bằng sắt của địa lao ầm ầm mở ra, ánh mặt trời chiếu vào.

– Hả?

Hắn trong nháy mắt dại ra.

Ngoài cửa có mười mấy ánh mắt đồng dạng dại ra, từng cái từng cái thẳng tắp nhìn hắn.

– Lạc lão sư? Trần côn? Hàn béo? Làm sao các ngươi đến rồi?

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói.

Trần Chân phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên nói:

– Ngươi… ngươi không sao chứ?

Lý Vân Tiêu mở hai tay ra, thản nhiên nói:

– Không có chuyện gì a, ta có thể có chuyện gì?

– Chuyện này…

Trần Chân không tin tưởng trên dưới đánh giá hắn một phen, lại hướng trong địa lao nhìn ngó.

– Làm sao có khả năng không có chuyện gì? Bên trong là thanh âm gì?

Hắn hiếu kỳ đi vào bên trong.

Long Khánh trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nội tâm cảm giác ung dung không nói ra được. Lý Vân Tiêu dĩ nhiên không có chuyện gì? Tuy rằng hắn cũng vạn phần kinh ngạc, nhưng này đối với hắn mà nói là kết quả tốt nhất.

Oa!

Sắc mặt Trần Chân tái nhợt, nhanh chóng chạy ra ngoài, ở một bên kịch liệt nôn mửa!

– Trần Chân, xảy ra chuyện gì?

Hàn Bách cũng kinh ngạc đi vào trong.

Mấy người Trương Thanh Phàm cũng có chút ngạc nhiên, bọn họ cũng đã làm tốt dự tính xấu nhất, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu như sân vắng tản bộ, nhàn nhã tự nhiên, nơi nào có nửa phần không khỏe. Trương Thanh Phàm đánh giá hắn vài lần, nhất thời cảm thấy có loại khí chất bất phàm, kinh ngạc nói:

– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu? Bên trong là thanh âm gì?

Hắn cũng hiếu kì, học Trần Chân đi vào nhìn một chút.

– Ai nha, không có gì, Long Hạo công tử mời một đám thủ hạ ở bên trong chơi đùa a.

Lý Vân Tiêu không đáng kể lắc lắc đầu, nhưng trong ánh mắt toát ra dáng vẻ hết sức buồn nôn, sắc mặt lần thứ hai có chút trắng bệch.

– Vẫn là không nên đi vào quấy rầy bọn họ.

– Ồ?

Dáng dấp của hắn lập tức làm tất cả mọi người hoài nghi, ai cũng không tin từng cái từng cái đi vào, muốn nhìn đến tột cùng là chuyện gì.

Oa!…

Mười mấy người điên cuồng vọt ra, từng cái từng cái tất cả đều ngồi xổm ở hai bên từng ngụm từng ngụm nôn mửa, ngay cả Lạc Vân Thường mấy lần mạnh mẽ đè xuống đồ vật trong dạ dày, nhưng cuối cùng không chống đỡ được, từng ngụm từng ngụm nôn mửa.

Đám Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm càng là run cầm cập lấy ra các loại đan dược, giống như đậu đổ vào trong miệng, nhưng rất nhanh lại phun ra ngoài.

Long Khánh cũng nôn mấy lần, nhưng trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng! Hắn mạnh mẽ ấn ngực, hít một hơi thật sâu, lần thứ hai chạy vào. Nhưng mấy giây sau, một trận nôn mửa truyền đến, hắn lần thứ hai chạy ra bên ngoài ói mửa!

– Ai nha, ta đã bảo các ngươi đừng vào xem rồi mà!

Lý Vân Tiêu một mặt trách tội.

– Khuyên thật không nghe, đáng đời. Long Hạo công tử thưởng thức, không phải người bình thường có thể tiếp thu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.